Vậy là sau khi ra mắt và chinh phục được nhạc phụ, nhạc mẫu em quay về Việt Nam thu xếp công việc và cũng để thuyết phục ba mẹ em chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhất là mẹ em vì bà tuy là Việt kiều, sinh ra và lớn lên ở Pháp nhưng lại không thích con dâu ngoại quốc.
Hôm đó vào một buổi tối đẹp trời, lúc cả nhà đang ăn cơm thì em gợi chuyện:
Em: Ba, công ty mình dạo này làm ăn tốt quá ba ha
Ba: Ờ, nhưng nó sẽ còn tốt hơn nếu con không đang làm giữa chừng lại bỏ ngang bay ra nước ngoài như vậy
Em: Con xin lỗi, nhưng lúc đó con có việc rất quan trọng liên quan đến hạnh phúc của đời con, con không thể không đi ba à.
Mẹ: Lại là con nhỏ Đài Loan đó chứ gì? lần này là chuyện gì đây?
Em: Tội cho em nó lắm ba mẹ à
Rồi em bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra ở Đài Loan cho gia đình nghe, kể cả chuyện em đã ra mắt nhà gái và được họ chấp nhận ra sao, ba mẹ em nghe xong thì:
Ba: Chà, coi bộ con nhỏ đó thương con thật à nghen, con gái thời nay vậy thật hiếm có
Mẹ: Mẹ thấy chuyện này chả hay hay ho gì, ai đời con gái mới lớn mà đã yêu đương lại còn đòi tự tử gây áp lực với gia đình nữa chứ, thứ con gái như vậy người Việt mình gọi là con gái hư
Em: Mẹ, sao mẹ lại nói em nó như vậy, gái tốt và ngoan lắm mẹ à, mỗi tội là hơi bướng tí, giống mẹ hồi trẻ đó ạ
Mẹ: Ô hay, cái thằng này, bữa nay lại bắt bẻ mẹ nữa à
..................
Để em kể sơ chuyện tình của ba mẹ em cho mấy thím nghe
Gia đình ngoại em là Việt kiều, mẹ em sinh ra và lớn lên trong ở Pháp còn ba em lúc đó chỉ là một cậu sinh viên xuất thân trong tầng lớp trung lưu, ông nội em làm y dược, bà nội làm thợ may + buôn bán nhỏ. Tình cờ trong một lần về Việt Nam thăm quê ba mẹ em gặp nhau và một mối tình đẹp như cổ tích đã xảy ra. Nhưng khói lửa chiến tranh đã gần như chia cắt họ, năm 1975 khi chiến tranh đang ác liệt ngoại em mới hối thúc mẹ em về Pháp và ba em cũng vậy, ba em sợ nếu ở lại thì mẹ em sẽ khổ.
Ba: Em nên về lại Pháp đi, ở đây chiến tranh, tên bay đạn lạc, anh cũng không biết tương lai mình thế nào
Mẹ: Không, em yêu anh, em không đi đâu hết, anh ở đâu em ở đó, nếu muốn em đi thì anh phải đi sang Pháp cùng em
Ba: Anh biết là em yêu anh nhưng xin em hãy hiểu cho anh, anh sinh ra và lớn lên ở đây, số phận đã sắp đặt anh gắn chặt với mảnh đất này, anh còn có ba mẹ, anh có trách nhiệm phải lo cho họ, họ hàng anh ở Úc cũng khá đông nếu muốn đi thì anh đã đi từ lâu rồi.
Mẹ: Em hiểu, vậy em sẽ ở lại cùng anh, em là người Việt, Việt Nam cũng là quê hương em, em không đòi hỏi gì cả, chỉ cần có anh là đủ.
Vậy là năm đó có 1 cô tiểu thư bỏ lại sau lưng những cám dỗ xa hoa chốn trời tây, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên của gia đình, rời xa thành phố Paris hoa lệ mà đi theo tiếng gọi của con tim ở lại Việt Nam cuốc đất trồng rau, bươn chải ngược xuôi giữa dòng đời trong hoàn cảnh kinh tế, đời sống khó khăn khi đất nước mới thống nhất.
Ông bà ngoại em cũng giận đứa con gái cưng một thời gian vì nó dám "bỏ nhà theo trai" mãi sau này khi thấy mặt thằng cháu ngoại kháu khỉnh (chính là em đấy ợ) thì họ mới nguôi ngoai không giận mẹ em nữa.
Tiếp cuộc trò chuyện..................
Em: Con không có ý đó, chỉ là con xin mẹ hiểu cho tụi con, tụi con yêu nhau thật lòng, tình yêu của tụi con đã trải qua nhiều năm tìm hiểu, suy nghĩ chín chắn mọi lẽ, mọi bề mới tính tới hôn nhân chứ không phải đùa vui qua đường gì đâu ạ
Ba: Nếu ba mẹ không đồng ý thì sao
Em: Con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ, cô ấy vì con mà cãi lời gia đình, hy sinh nhiều như vậy, con không thể để cô ây buồn đâu ạ
Mẹ: Vậy vì để nó vui mà con có thể làm ba mẹ buồn sao?
Em: Con con (ấp úng). Ý con không phải vậy, chúng con vẩn kính trọng ba mẹ vì vậy nên con mới thưa chuyện tử tế để ba mẹ hiểu chứ không có ý làm ba mẹ buồn đâu ạ
Ba (quay sang mẹ): Thôi con nó nói vậy thì mình đồng ý đi, kẻo tội cho tụi nhỏ, con mình đã thương thì hẳn nhỏ đó không phải tệ, tôi tin vào chọn lựa của con mình, nó cũng đã lớn rồi còn gì
Rồi ba lại thở dài: Sao tôi nhớ chuyện mình hồi xưa quá
Mẹ (mắt đâm chiêu, cái nhìn sao mà xa xăm): Thôi được rồi, mẹ đồng ý nhưng mà con phải dẫn nó về nhà cho mẹ coi sao đã chứ mới gặp nó có vài lần thôi mẹ không đánh giá được (ba mẹ em gặp gái vào những lần họ sang Úc thăm em)
Rồi mẹ tiếp: Mẹ muốn nó tập làm dâu một thời gian để mẹ quan sát, đánh giá kỹ lưỡng rồi mới muốn cưới gì thì cưới, mà mẹ nói trước tiêu chuẩn chọn dâu của mẹ cao lắm, ngoài ngoan ngoãn ra còn phải khéo léo đảm đang, giỏi việc nước, đảm việc nhà giống mẹ thì mới được à nghen
Em: Dạ, mẹ yên tâm, em nó tốt lắm, không làm mẹ thất vọng đâu ợ
Tối đó để ra vẻ là một người đàn ông chu đáo, đảm đang em dành hết việc rửa bát, lau nhà, quét dọn
Em: Ba mẹ cứ đi nghỉ đi, để mọi việc con lo hết cho
Ba: Chuyện hiếm có à nghen
Mẹ (cười): Thôi kệ nó đi, nó cũng đã lớn, muốn cưới vợ rồi mà, để nó tập làm cho quen đi chứ sau này mắc công bị vợ nó chê
Thu dọn xong hết em lên lầu gọi điện cho gái, kể hết mọi chuyện cho gái nghe và nói cho gái biết là ba mẹ em đã đồng ý, gái mừng lắm chỉ có điều em ngại nói là..........
Em: Em à, có việc này anh muốn nói với em
Gái: Chuyện gì vậy anh?
Em: Mẹ anh muốn em làm dâu một thời gian rồi mới cho cưới
Gái (cười): Tưởng chuyện gì, chắc là mẹ muốn thử xem em thế nào rồi mới cho cưới đó mà
Em: Vậy em nghĩ sao?
Gái: Mẹ muốn vậy thì mình chiều mẹ thôi anh à, đằng nào thì sau khi cưới em cũng về Việt Nam với anh mà, sớm muộn gì em cũng làm dâu thôi, sớm một chút cũng không sao
Em: Em đồng ý, vậy là tốt rồi, nãy giờ anh chỉ lo em không đồng ý thôi
Gái: Sao anh nghĩ vậy?
Em: Vì thường con gái hay ngại chuyện làm dâu lắm, đằng này lại còn chưa cưới nữa chứ.
Gái: Anh à, anh coi thường em rồi đó nghen, em đã bảo là để ở bên anh thử thách em cũng chịu mà, anh nghĩ vậy là em giận à nghen.
Em: Thôi, anh xin lỗi, em đừng giận, tại anh sợ em cực thôi
Gái: Không sao đâu anh à, được ở bên anh cực mấy em cũng chịu. Mà anh à, em vẩn chưa học xong chắc phải 2 tháng sau mới sang Việt Nam được anh à, anh thưa lại với ba mẹ giúp em kẻo mẹ giận.
Em: Được rồi, anh biết cách nói mà, em cứ yên tâm.
Vậy là xong, cuối cùng thì ba mẹ cũng cho em với gái cơ hội chap sau em sẽ kể chuyện gái sang Việt Nam làm dâu thế nào?