Chương 28: Đàm Phán Mua Tivi

Nghe được yêu cầu này, Chu Minh An sắc mặt hơi thay đổi, rất nhanh liền tỏ ra bình thường, không hề nao núng.

"Tôi đã hợp tác với ông Solo trong việc kinh doanh rượu." Chu Minh An nhìn đối phương và trả lời.

Marshall nheo mắt nhìn Chu Minh An, trong mắt lóe lên sự ngờ vực: "Tôi kinh doanh ở Nga đã nhiều năm rồi, mà chưa từng có người nào dám từ chối tôi như vậy."

Nhưng Chu Minh An lại không hề sợ hãi: “Điều quan trọng nhất đối với một doanh nhân là tính chính trực. Nếu tôi từ bỏ ông Solo và bắt đầu hợp tác với anh, tôi đoán anh sẽ không có nhiều niềm tin vào tôi phải không? Không có sự tin tưởng thì có thể hợp tác được bao lâu? Và liệu chúng ta có đi đến cuối cùng được hay không?"

Nói xong, Chu Minh An quay lại nhìn Marshall mà không chút nao núng.

Một lúc sau, Marshall đột nhiên cười lớn: “Anh đúng là một người thú vị. Tôi muốn cùng anh hợp tác làm ăn, không ngờ cả đời kinh doanh mà nay tôi mới gặp được người như anh đấy.”

Chu Minh An thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi Marshall đang thử thách mình.

"Chuyến này anh sẽ kinh doanh mặt hàng này sao?" Marshall chỉ vào TV trong xe: “Sau này chúng ta có thể trở thành đối tác lâu dài, anh nghĩ thế nào về chuyện đó?”

Chu Minh An lắc đầu, trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, tôi sợ là không làm được, vì đây là lần đầu tiền tôi thăm dò thị trường này."

Marshall sắc mặt có chút khó coi, anh ta không ngờ Chu Minh An lại từ chối mình tận hai lần liên tiếp.

“Vậy tôi muốn nghe lý do lần này nhập TV của anh là gì.” Lúc này, giọng điệu của Marshall đã đầy lạnh lùng.

Chu Minh An bất động: “Nguy hiểm quá lớn, mình không thể cam đoan lần nào cũng có thể kinh doanh thuận lợi, buôn may bán đắt được.”

Chu Minh An mỗi lần đến Nga đều xác định có thể phải chịu rủi ro rất lớn.

Dù là rượu hay tivi thì cả hai đều quá bắt mắt, thế nhưng việc bán được hàng hay không, thực sự không ai dám nói trước.

Nếu có người có động cơ thầm kín nào đó mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ có vấn đề.

Điểm quan trọng nhất là Chu Minh An vẫn chưa nắm được hoàn toàn những mắt xích quan trọng trên con đường kinh doanh này.

Chu Minh An chắc chắn sẽ không dám đồng ý hợp tác với Marshall trước khi anh ấy hoàn thiện được quy trình kinh doanh.

Nếu kế hoạch kinh doanh không tốt thì chẳng khác nào sẽ mất toàn bộ tiền và bắt đầu lại từ đầu, như vậy sẽ rơi vào hoàn cảnh rất bi đát.

Sự hợp tác này có liên quan đến Marshall, và Chu Minh An sẽ mất nhiều thứ hơn chỉ là tiền.

Marshall lạnh lùng nhìn Chu Minh An, như thể anh ta đang cố gắng phân biệt xem những lời của Chu Minh An, đâu là thật và đâu là giả vậy.

Đối mặt với sự giám sát của Marshall, Chu Minh An cư xử rất bình tĩnh.

Một lúc sau, khuôn mặt Marshall chuyển sang cười: "Đừng tức giận nhé, tôi chỉ đùa anh thôi."

Đương nhiên Chu Minh An sẽ không tin lời Marshall nói.

Nếu vừa rồi anh ta yếu thế hơn một chút, Marshall có thể đã trực tiếp tấn công khiến anh chịu bất lợi trong đàm phán rồi.

Đối với loại người như Marshall mà nói, Chu Minh An biết mình hiện tại không có khả năng để đắc tội vớ anh ta.

Nhưng nếu đối phương vô lý thì Chu Minh An cũng không phải là người dễ bị bắt nạt.

Chu Minh An lộ ra nụ cười sảng khoái: "Sau khi giải quyết xong hết thảy các mối quan hệ, các mắt xích để kinh doanh, tôi sẽ cùng anh nói chuyện hợp tác được chứ?"

"Vậy tôi sẽ đợi tin vui của cậu." Nói xong, Marshall trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng dáng Marshall rời đi, ánh mắt Chu Minh An dần dần trở nên sắc bén.

Chỉ cần Marshall cho anh ấy thêm thời gian, Chu Minh An sẽ không phải sợ bất cứ thứ gì khi đám phán với Marshall cả.

Nhưng hiện tại, Chu Minh An vẫn cần phải kiên nhẫn.

“Cậu Chu, thương vụ xong chưa?” Giọng ông Solo từ phía sau truyền đến.

Chu Minh An cười nói: "Chúng tôi đã thương lượng rồi, không biết giữa ông Solo và anh Nikolai còn có chuyện gì cần phải làm hay nói chuyện với nhau thêm không?"

"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tiếp theo tôi sẽ giáo nó cho anh thay tôi chỉ bảo thêm cho nó giúp tôi." Ông Solo cười nói.

Chu Minh An nghiêm túc gật đầu: "Ông Solo yên tâm, tôi nhất định sẽ trông chừng anh ấy."

Trải qua hai lần hợp tác thành công, Solo biết Chu Minh An là một người rất đáng tin cậy.

Giao Nikolai cho anh ta sẽ khiến Solo cảm thấy thoải mái.

Ông Solo giải thích thêm vài lời trước khi rời đi.

Nikolai tỏ ra nóng vội và liên tục hỏi Chu Minh An khi nào tàu sẽ khởi hành.

Nửa giờ sau, tàu sẽ khởi hành đúng giờ.

Trong phòng riêng, Nikolai có vẻ rất hưng phấn, nhưng Chu Minh An và hai người còn lại lại tỏ ra trầm tĩnh hơn.

Ba người có thể nói tạo thành một sự tương phản rõ rệt so với sự nóng vội, háo hức của Nikolai.

Chu Minh An bây giờ chỉ có một ý tưởng, đó là mong muốn lần này được trở về Trung Quốc thuận lợi.

Đi được nửa đường, rốt cuộc đã xảy ra sự cố.

Chu Minh An và ba người còn lại đang nghỉ ngơi trong phòng riêng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh lớn.

Với rất nhiều người trên tàu, việc có tiếng ồn là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Nhưng một khi tiếng ồn đó bắt đầu, nó không bao giờ dừng lại và ngày càng to hơn.

La Chính Thành nhảy xuống giường: “Anh Chu, để tôi ra ngoài xem xem.”

Nikolai ở một bên nhìn thấy tình huống này, tò mò hỏi: "Anh Chu, có chuyện gì thế thế?"

Chu Minh An nghiêm túc lắc đầu: “Ở yên tại chỗ này, đừng nhúc nhích.”

Đặc biệt vào lúc này, dường như có tiếng khóc từ bên ngoài truyền đến.

Lần này, Nikolai bắt đầu hơi sợ hãi.

Chu Minh An nhìn chằm chằm vào cửa, tay đã đặt trên thắt lưng, sẵn sàng rút dao ra bất cứ lúc nào.

Không lâu sau, La Chính Thành từ bên ngoài trở về.

"Xảy ra chuyện gì?" Chu Minh An cau mày hỏi.

Sắc mặt La Chính Thành có chút khó coi: “Chúng ta bị cướp.”

Chu Minh An nghe được tin tức sau, trên mặt như không còn một giọt máu, sau đó anh liền trấn tĩnh lại.

Tôi đã gặp may mắn trong vài lần trước, nhưng cuối cùng điều mà tôi lo nhất đã xuất hiện.

Là một ngành có lợi nhuận cực lớn, lợi nhuận cao đương nhiên đi kèm với rủi ro cực kỳ cao.

Đối mặt với thứ lợi nhuận cao như vậy, việc có người trở nên ác ý là điều đương nhiên.

Một số người không thể thành công vì họ không có nguồn lực hoặc vốn.

Nhưng có một cách có thể cho phép họ có được một lượng tài sản lớn trong một khoảng thời gian ngắn.

Chỉ có thể là bằng con đường phi pháp, đi ăn trộm, ăn cướp trắng trợn thành quả lao động của người khác, và điều đó không thể nào chấp nhận được.

Chuyến tàu K3 lúc nào cũng chở đầy hàng hóa qua biên giới nên vì thế đây là nơi kẻ gian có thể kiếm bộn tiền.

Chu Minh An không chút do dự rút dao ra.

La Chính Thành thấy vậy cũng rút ống thép từ thắt lưng ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nikolai mặt mũi tối sầm, anh ta hoàn toàn sợ hãi, Nikolai chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây.

"Anh Chu, anh... anh... anh đang làm gì vậy?" Nikolai run rẩy hỏi.

Chu Minh An đứng dậy vừa đi vừa nói: “Ngồi chờ chết không phải là phong cách của tôi. Mau theo tôi đến khoang chở hàng.”

La Chính Thành liếc nhìn Nikolai, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng đi theo mình.

Không lâu sau, ba người đã tới khoang chở hàng nơi đặt chiếc TV.

Trên đường tới đây, La Chính Thành đã kể lại cho Chu Minh An tất cả những gì mình nhìn thấy.

Bên kia có hơn chục người, từ đầu toa tàu đã bắt đầu cướp bóc, phải mất một thời gian mới đến được đây.

Nikolai sợ hãi nói: "Anh Chu, ba người chúng ta làm sao mà là đối thủ của bọn họ được?"

"Chúng ta hiện tại có ba người, nhưng lát nữa sẽ có người tới." Chu Minh An thoải mái trả lời.

Lúc này, anh đang quan sát mọi thứ xung quanh

Chỉ cần họ bảo vệ sự kết nối giữa các toa tàu thì họ sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Nikolai có chút bối rối không biết Chu Minh An có ý gì trong lời nói đó.

Đang định hỏi thì đã có vài người đi về phía Chu Minh An.

Nikolai thấy vậy vội vàng tóm lấy Chu Minh An: "Anh Chu, có người tới kìa!"

"Ông chủ Chu, nghe nói có người cướp của chúng ta, đồ đạc của chúng ta nên làm sao bây giờ?" Nhóm người chuyển hàng nhìn thấy Chu Minh An, hai mắt bọn họ sáng lên, vội vàng tiến lên hỏi.

Đó đều là những người được Chu Minh An thuê từ Nam Hà để sang Nga vận chuyển hàng hóa cho anh, tổng cộng có ba người.

Bên cướp có hơn chục người, Chu Minh An biết ba người bọn họ không thể đánh bại được đám cướp đó.

Tuy nhiên, Chu Minh An và bọn họ đều muốn chuyến này thành công, đó chính là những người anh em đi cùng để kiếm bát cơm, nếu hàng bị cướp hết, bọn họ có nguy cơ tay trắng.

Vì thế chỉ cần những nhân công này chịu hợp lực, Chu Minh An và bọn họ có thể chiến đấu.

Trên tàu có nhiều người như vậy, nếu như đám Chu Minh An đứng lên phản kháng, thì chắc chắn những người khác cũng sẽ không ngồi yên để chờ chết.

Vào thời điểm quan trọng này, điều quan trọng nhất là cần một người lãnh đạo.

Ngày nay chuyện đi tàu bị cướp nghe như một trò đùa, vì điều đó là không thể.

Nhưng vào những năm 1990, đây là cảnh tượng rất phổ biến.