Chương 29: Bắt Gọn Đám Cướp Trên Tàu

“Nếu không muốn bị cướp đồ thì hãy đi theo tôi.” Chu Minh An nói xong liền dẫn mọi người đến toa tàu gần khoang hàng gần nhất.

Đến gần chỗ toa hàng, Chu Minh An lớn tiếng hét lên: “Hiện tại có một đám côn đồ đang cướp hàng hóa ở toa tàu bên cạnh, bọn chúng sắp tới chỗ chúng ta rồi, bên kia chỉ có mười mấy người, ta hiện tại có năm sáu người ở đây.” ... Nếu có thêm vài người nữa, chúng ta sẽ không cần phải sợ bọn họ!

Tiếng tàu chạy vốn ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Thấy không có người đáp lại, Nikolai có chút lo lắng: "Tôi cảm thấy sợ quá! Nhiều người đến như vậy, mà hiện tại chúng ta chỉ có mấy người!"

Thật không may, không ai hiểu Nikolai đang nói gì, bởi không khí lúc này rất căng thẳng.

Thấy không có người tiến lên, Chu Minh An cũng không tức giận mà chỉ đang chuẩn bị dẫn người tới toa tàu tiếp theo.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cần phải có dũng khí để đứng lên.

Lúc này, một người đàn ông cũng là người có hàng ở trên tàu đột nhiên tiến lại gần chỗ Chu Minh An, kiên quyết nói: "Tôi là cựu chiến binh, tôi sẽ đi cùng anh!"

Nói xong, người đàn ông gia nhập đội của Chu Minh An.

Chu Minh An gật đầu, sau đó nói: "Tiếp tục tìm người giúp chúng ta một tay ở toa àu khác, mọi người theo tôi xin hãy chú ý an toàn."

Khi đám người Chu Minh An đến toa tiếp theo, lại có thêm vài hành khách đăng ký cùng Chu Minh An đẻ chống lại đám cướp.

Liên tiếp chạy qua mấy toa tàu tiếp theo, xung quanh Chu Minh An đã có hơn chục người.

Mọi người đều cầm trong tay nhiều loại vũ khí, bao gồm cặp tài liệu, thanh tuýp sắt, bình nước giữ nhiệt và thậm chí cả giày da.

Thấy đã đủ người, Chu Minh An bắt đầu bàn bạc để triển khai theo kế hoạch tác chiến.

“Bên kia có hơn chục người, trong tay ai cũng có vũ khí, đối đầu trực diện với họ là không hợp lý. Tốt nhất chúng ta giả làm hành khách bình thường và tấn công họ khi họ không để ý. Chú ý, nếu không có cơ hội, chúng ta phải lưu ý giữ mạng mình là trên hết, hiểu chưa?”

"Hiểu!"

Có sự sắp xếp của Chu Minh An, mọi người bỗng nhiên bớt sợ hãi hơn.

Số người bằng nhau và tỷ lệ thành công đã rất cao, tương quan lực lượng lúc này không còn sự chênh lệch nữa.

Bên cạnh đó, ở thời điểm này, điều không thể thiếu nhất chính là ý chí và lòng can đảm để đương đầu với đám cướp.

Chu Minh An quyết định phục kích ở toa tàu cuối cùng, đồng thời quay trở lại cùng với một vài người nữa.

Lần này, về mặt quân số, phe của Chu Minh An hoàn toàn chiếm ưu thế.

Sau khi sắp xếp xong, mọi người yên lặng chờ đợi sự xuất hiện của bọn côn đồ đó.

Không lâu sau, bọn côn đồ lao vào. Một số nhìn chằm chằm vào hành khách với vũ khí trên tay, trong khi những người còn lại bắt đầu lục lọi đồ đạc của hành khách khác mà không nói một lời.

Trong quá trình này, các hành khách đều run rẩy và không dám nói một lời, chỉ ngoan ngoãn nhìn chúng lấy đi tiền và trang sức mang bên mình.

Người cướp tiền không nói gì, người bị cướp lại không dám phản kháng, chỉ ú ớ được vài câu, có thể nói là có sự hiểu biết rất ngầm.

Sở dĩ Chu Minh An chọn khu vực toa tàu phía sau là vì bọn côn đồ trước mặt anh gặp quá nhiều rắc rối nên lúc này chắc hẳn đã buông lỏng cảnh giác.

Điều này sẽ làm tăng cơ hội chiến thắng của họ thêm một vài phần.

Chu Minh An ngồi ở lối đi, nheo mắt nhìn chằm chằm bọn côn đồ cầm vũ khí.

Ngay sau đó, một tên xã hội đen đã đến kiểm tra túi xách của anh ta.

Chu Minh An nháy mắt với La Chính Thành, hai người lập tức túm lấy hắn ta, bọn họ đẩy ngã hắn nắm ra sàn, khung cảnh đã trở nên bạo lực.

Với một âm thanh, La Chính Thành dùng gậy đánh mạnh vào tay tên xã hội đen, sau đó đá hắn lần nữa.

La Chính Thành lo lắng, đánh thêm mấy phát nữa mới đi tìm tên khác để xử lý.

Về phần tên côn đồ cầm dao, Chu Minh An đã giật lấy con dao và dí vào gần cổ hắn.

Chỉ cần anh ta cử động, con dao sẽ lập tức cắt cổ nên lúc này tên cướp đó run như cầy sấy mà ngoan ngoãn nghe theo lời bọn họ.

Thấy vậy, những hành khách gần đó vội chạy tới giúp đỡ, trận chiến nhanh chóng kết thúc.

Còn việc cuối cùng thì đương nhiên bọn họ trói chúng lại và chờ xuống tàu để giao đám cướp đó cho cảnh sát.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, Chu Minh An chuẩn bị cùng Nikolai và những người khác rời đi.

Mới đi được vài bước đã bị đám người khác cùng đi tàu vây quanh.

Các hành khách đồng loạt vỗ tay, không ít người lấy hoa quả, lon nước nhét vào trong tay Chu Minh An.

"Chàng trai trẻ, lần này đều là nhờ có các cậu cả!"

"Không có các anh, số tiền mà phải vất vả lắm chúng tôi mới kiếm được sẽ mất trắng mất!"

"Chàng trai trẻ, tôi thực sự rất khâm phục anh, tuổi còn trẻ như vậy mà dám chiến đấu chống lại thế lực tà ác!"

Trước sự cảm kích và ngưỡng mộ của mọi người, Chu Minh An chỉ mỉm cười không nói gì.

Sau khi trở lại phòng riêng, Nikolai có vẻ hơi hưng phấn.

"Anh Chu, anh mỗi lần tới Nga đều gặp phải loại chuyện này sao?"

"Vừa rồi anh thật thần thái khi ra lệnh!"

"Ra ngoài lần này đi cùng anh là sự lựa chọn tốt nhất của tôi!"

"Anh Chu, anh đã từng luyện qua võ thuật Trung Hoa chưa? Anh vừa mới một chiêu đã đánh bại đám cướp!"

Đối mặt với Nikolai đang quá kích động, Chu Minh An cảm thấy bất lực.

Anh chàng này thực sự muốn ra ngoài và nhìn thế giới.

Sau hai ngày một đêm, cuối cùng cuộc hành trình cũng kết thúc.

Nhìn cái sân ga quen thuộc, sợi dây trói chặt trong lòng của Chu Minh An cuối cùng cũng được buông lỏng.

Tiếp theo, đã đến lúc Chu Minh An tiếp tục hành trình kiếm tiền bằng việc bán TV.

Chu Minh An dẫn Nikolai cùng đi dỡ hàng, còn khi tàu vừa kịp dừng thì La Chính Thành đã lập tức đi vào kho hàng.

Nếu không được thì cứ để những hàng hóa này vào nhà máy rượu.

La Chính Thành làm việc rất tinh ý và nhanh nhẹn, trước khi hàng hóa được dỡ xuống, anh ta đã tìm được kho chứa đồ.

Hai giờ sau, chiếc tivi cuối cùng được chuyển vào nhà kho.

"Ở đây an toàn không?" Chu Minh An hỏi.

La Chính Thành lập tức nói: "Yên tâm, buổi tối tôi sẽ ngủ ở đây để canh."

“Cậu không cần chăm sóc em gái mình sao?” Chu Minh An cau mày.

Nhắc đến em gái mình, La Chính Thành lộ ra nụ cười.

"Không anh ạ, thật may vì những người hàng xóm đã chăm sóc em ấy thay tôi rồi."

Chu Minh An suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu thay tôi tìm mấy người đáng tin cậy đi. Hiện tại tôi cần rất nhiều người, cậu có thể trả tiền cho họ tùy ý."

"Anh Chu, tôi..."

La Chính Thành còn chưa nói xong đã bị Chu Minh An xua tay cắt ngang: "Cứ làm như vậy đi, tôi nhờ cậy cả vào cậu."

Nói xong, Chu Minh An gọi Nikolai rồi bọn họ rời đi.

Sau khi sắp xếp cho Nikolai ở một khách sạn gần đó, Chu Minh An lại về nghỉ ngơi.

Sau một đêm nghỉ ngơi, Chu Minh An sôi nổi lập tức tìm Nikolai.

Thực ra Nikolai đã dậy sớm, ở trong khách sạn không dám ra ngoài.

Nếu anh ấy chưa quen ở đây, rất có thể sẽ gặp rắc rối nếu có chuyện gì xảy ra.

“Chu, tiếp theo chúng ta làm gì?” Nikolai có vẻ rất hưng phấn.

Chu Minh An bình tĩnh nói: “Chúng ta đi thuê cửa hàng trước đi.”

Có tiền, việc mở quán sẽ trở thành chuyện đơn giản.

Chu Minh An lựa chọn một cửa hàng tương đối lớn, phía sau có một nhà kho lớn.

Sẽ không có vấn đề gì nếu bạn đặt hàng trăm chiếc TV lên đó.

Sau khi bỏ ra một ít tiền để nhờ mấy người dọn dẹp, Chu Minh An dẫn Nikolai đi thuê xe rồi lại đến nhà kho.

Hai người vừa đến nhà kho, La Chính Thành từ trong góc nhảy ra, tiến lại vui vẻ chào Chu Minh An.

Chu Minh An xua tay, nói địa chỉ cửa hàng: "Cậu về nghỉ ngơi trước đi. Nghỉ ngơi xong thì quay lại."

La Chính Thành không nói gì, cúi đầu chào sau đó tiến vào trong lấy túi hành lý rồi vội rời đi.

Đến trưa, toàn bộ TV đã được chuyển về nhà kho ở phía sau cửa hàng.

Nikolai nói: "Anh Chu, tiếp theo anh có định bắt đầu quảng cáo để bán TV không?"

"Không vội, trước tiên quảng bá cho người dân đến trải nghiệm xem TV ba ngày đã, sau đó tôi mới bán."

Chu Minh An nói xong, khóa cửa kho lại rồi cùng Nikolai rời đi.

Nikolai có vẻ tò mò hỏi: "Anh Chu, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Chu Minh An không chút suy nghĩ nói: “Đi tòa soạn báo cùng tôi.”