Chương 27: Đánh Liều Mua Tivi Về Bán

Có cả một kho TV, được đặt bừa bãi và chất đống khắp nơi trong nhà kho.

Những người không biết nhìn thấy cảnh này chắc hẳn sẽ tưởng rằng đây là hàng cũ hoặc hàng bị lỗi.

Trên thực tế, tất cả TV ở đây đều mới toanh và chưa hề qua sử dụng, chúng được sản xuất để chờ đem ra phục vụ thị trường tiêu dùng.

Ở Trung Quốc, bạn hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là những năm kinh tế mới.

Solo chỉ: “Mọi thứ đều ở đây. Gần đây là đại lý truyền hình lớn nhất trong vùng này của chúng tôi.”

“Đúng vậy,” Chu Minh An gật đầu, “Người vừa rồi là ông chủ sao?”

Solo liếc nhìn bên ngoài, sau đó thấp giọng nói: "Đúng vậy, ông ấy có tiềm lực rất lớn, đừng làm điều gì khiến phật ý ông ấy."

"Tôi biết, để tôi đi ra ngoài nói chuyện với ông ấy!" Chu Minh An bình tĩnh nói.

Solo lại cảnh cáo: "Nhớ kỹ, cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng với ông ấy, đừng để xảy ra xung đột gì cả."

Chu Minh An gật đầu, không nói gì.

"Anh có chắc không? Anh nói muốn bao nhiêu cái Tivi?" Nhìn thấy đám người Chu Minh An đi ra, Marshall hỏi.

Solo không nói chuyện, mà nhìn Chu Minh An bên cạnh.

Chu Minh An giơ bốn ngón tay ra: “Tôi muốn bốn trăm cái.”

Khi nghe thấy con số này, Marshall, người vốn vô cảm, đôi mắt lóe lên.

Solo ở một bên cũng bị lời nói đó làm sửng sốt.

Solo đương nhiên biết Chu Minh An muốn bán lại tivi.

Nhưng đầu tư hết số tiền của mình là điều ông ấy không dám nghĩ tới.

Lô rượu Chu Minh An mang đến lần này có thể nói là kiếm được không ít tiền.

Solo tin rằng Chu Minh An có rất nhiều tiền trong tay nên cách tốt nhất là đa dạng hóa các khoản đầu tư của mình.

Chu Minh An hiện tại lại dốc toàn bộ thời gian và tiền bạc để đầu từ vào thương vụ Tivi, xem ra như thế quá mạo hiểm.

"Anh nghiêm túc đấy à?" Marshall nhìn chằm chằm Chu Minh An một lúc lâu mới chậm rãi nói ra những lời này.

Chu Minh An gật đầu: "Cái này có thể là giả sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn tiền rồi."

"Anh có can đảm, tôi thích." Marshall cười nói, "Một bên trả tiền, một bên còn lại giao hàng!"

Không ngờ lúc này Chu Minh An lại lắc đầu: “Tôi đồng ý nhưng có một điều kiện.”

Sắc mặt Marshall đột nhiên trở nên khó coi: “Chưa có ai đến mua bán với tôi lại dám đàm phán các điều khoản với tôi cả.”

"Chỉ vì trước đây chưa có ai đưa ra điều kiện, không có nghĩa là về sau chuyện đó sẽ không xảy ra. Tại sao ngươi không nghe trước điều kiện của ta?" Chu Minh An cười nói.

Marshall không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn Chu Minh An.

Solo đột nhiên cảm thấy áp lực cực lớn, vừa định mở miệng thì Marshall đã lên tiếng: "Nói cho tôi biết điều kiện của cậu là gì?"

Chu Minh An hơi ngẩng đầu: "Điều kiện của tôi rất đơn giản, ông nhất định phải giao lô hàng này lên toa tàu cho tôi là được."

Sau khi nghe điều này, Marshall đã hiểu rằng Chu Minh An đang muốn lợi dụng mình.

Ở Nga ngày nay, an ninh trong lãnh thổ đang chưa thực sự ổn định vì vừa mới tách ra khỏi Liên Xô cũ.

Đó là một giờ hành trình giao hàng và cho lên toa tàu ở sân ga. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong thời gian chờ đợi.

Chu Minh An nhờ Marshall giúp vận chuyển hàng hóa vì mục đích bảo hiểm.

Sau khi hiểu được kế hoạch của mình, Marshall cười lớn: "Được rồi, thỏa thuận như vậy đi, chúng ta sẽ làm hợp đồng!"

Phương thức giao dịch vẫn như Marshall nói, một tay trả tiền tại ga và một tay giao hàng.

Bàn bạc xong, Chu Minh An cùng hai người rời đi.

Đi được không xa, Solo thở phào nhẹ nhõm: "Anh Chu, vừa rồi anh làm tôi sợ chết khϊếp!"

Chu Minh An cười nói: “Ông Solo à, ông không phải đã trải qua những chuyện như vậy rồi sao?”

"Tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, dù là ở trước mặt Kelson hay trước mặt Marshall, anh có thể bình tĩnh như vậy, tôi không làm được như vậy, nên đàm phán nhiều lúc vẫn phải nể mặt họ." Solo chân thành ngưỡng mộ nói.

Chu Minh An xua tay: "Ông Solo, ông có biết không? Ngày xưa tôi rất nghèo, thứ duy nhất còn lại của người nghèo chính là lòng dũng cảm đấy."

Nghe Chu Minh An nói như vậy, Solo lắc đầu: "Cậu Chu, tôi cảm thấy anh không hề đơn giản chút nào."

"Ông Solo, ông nói vậy là có ý gì?" Chu Minh An cười tò mò hỏi.

Solo giải thích: "Anh mua nhiều hàng như vậy một lần, lỡ như dọc đường gặp trục trặc thì sao? Bán không được TV thì sao? Anh đã cân nhắc kĩ lưỡng chưa?"

Qua câu hỏi này có thể thấy Solo thực sự coi Chu Minh An như một người bạn.

Chu Minh An xua tay: "Ông Solo, sao ông có thể rụt rè trong kinh doanh như vậy? Tục ngữ nói, người táo bạo sẽ chết đói, kẻ nhút nhát sẽ chết đói. Muốn làm chuyện lớn thì làm cả hai người đó, biết tiến biết lùi, biết nắm biết buông, linh hoạt mới được."

"Anh nói đúng." Solo khẽ gật đầu, "Nhưng anh phải cân nhắc thị trường. Sao anh không lấy về trước một vài chiếc và xem thị trường Trung Quốc thế nào đã rồi mới tính chuyện nhập nhiều."

Lý do lớn nhất khiến các nhà buôn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong những năm 1990 là do có những thiếu sót lớn trên thị trường của cả hai bên.

Trung Quốc thiếu gì? Điều còn thiếu là các sản phẩm điện tử công nghệ cao.

Nếu những chiếc TV này có thể được thuận lợi vận chuyển về nước an toàn, Chu Minh An nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, điều này không có gì phải nghi ngờ.

Chu Minh An cười nói: "Ông Solo, ông hãy yên tâm, khi tôi đưa ra quyết định như vậy sẽ không sợ mất tiền, nếu không sẽ không làm lại vậy đâu."

Nghe nói Chu Minh An như thế cởi mở, Solo thực sự rất khâm phục anh.

Chàng trai trẻ trước mặt ông ấy tràn đầy dũng khí.

Nếu có thể cho anh ấy thêm một chút thời gian, tin chắc rằng thành tựu đạt được trong tương lai không thể tưởng tượng được.

"Cậu Chu, hiện tại tôi rất tò mò, cậu xuất thân từ đại gia tộc nào?" Solo đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy.

Chu Minh An không khỏi bật cười: “Ông Solo, ông suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ là một người bình thường, làm sao có thể có một gia tộc lớn nào chứ? Nếu tôi thực sự xuất thân trong một gia tộc lớn, tại sao tôi lại phải vất vả như vậy để kiếm tiền?"

"Tôi nghĩ quá rồi" Solo có chút xấu hổ "Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa. Tôi sẽ đưa cậu đi tận hưởng khoảng thời gian còn lại ở Nga."

"Vâng, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Tôi xin cảm ơn ông Solo trước."

Hai ngày sau, giá rượu Mao Đài cuối cùng cũng được đưa ra.

Giá của một chai lên tới một trăm nghìn rúp, giá cao thật đáng sợ, mức đó không còn phù hợp với túi tiền của người bình thường.

Sự xuất hiện của rượu Mao Đài đã khiến Công ty Thương mại Pushkin nổi tiếng.

Chỉ trong một ngày, gần trăm chai rượu Mao Đài đã được bán hết.

Thấy vậy, Solo trực tiếp thanh toán số tiền còn lại cho Chu Minh An.

Năm trăm bình Mao Đài khiến Chu Minh An kiếm thêm 500.000 tệ.

Điều này thực sự tương ứng với câu nói chỉ cần một lần Chu Minh An đến nước Nga, cậu ấy có thể lái một chiếc Mercedes-Benz về.

"Anh Chu, vé đều ở đây, trên đường về hãy cẩn thận."

Đến ga xe lửa, Solo đích thân đưa Chu Minh An cùng những người khác xuống sân ga.

Chu Minh An liếc nhìn Nikolai, sau đó mỉm cười nói: "Ông Solo, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ để mắt đến anh ấy."

"Cậu con trai bướng bỉnh này của tôi, xin giao cho anh Chu giúp đỡ." Solo nghiêm túc nói.

Chu Minh An mỉm cười gật đầu, chỉ vào La Chính Thành nói: “Hai cha con ông cứ từ từ chuẩn bị đồ, cho tôi xin phép một lát, tôi dẫn cậu bạn mang đồ ra xe.”

"Anh có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?" Solo hỏi nhanh.

Chu Minh An cười lắc đầu: "Không cần phiền ông Solo và anh Nikolai đâu, một chút chuyện nhỏ này chúng tôi làm tí là xong ngay thôi."

Cả hai vừa đến cổng ga xe lửa thì thấy một chiếc ô tô dừng trước mặt.

Không lâu sau, Marshall đến trước mặt Chu Minh An.

Sau khi Chu Minh An trả tiền, Marshall yêu cầu người chuyển mọi thứ trên toa lên tàu.

"Anh đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, công việc kinh doanh của anh cứ lên như diều gặp gió, thật khiến người khác ghen tị." Marshall đứng cạnh Chu Minh An, cười nửa miệng nói.

Chu Minh An bình tĩnh nói: "Ui thế này đã là gì so với doanh nghiệp của ông chủ Marshall? Sổ này chỉ là một đơn nhỏ mà thôi, tôi chỉ mong kiếm được ít tiền lẻ để về lo cho bát cơm của anh em và gia đình bọn tôi thôi."

Marshall đột nhiên nói: "Tôi cần một mẻ rượu. Không biết cậu có thể mang đến cho tôi được không?"