Chương 19. Tranh cãi

Chuyên ban tự nhiên được thành lập từ kì thi tuyển chọn đầu vào của Trung học Đại Nhân có tiếng, kì thi này được tổ chức sau khi công khai danh sách thí sinh trúng tuyển và xếp lớp, các thành phần dự thi thuộc bảng xếp hạng 50 học sinh có kết quả thi tuyển cao nhất, từ đó chọn lọc ra 20 đối tượng đạt đủ chất lượng theo nguyện vọng của chuyên ban, với mục đích chọn ra đội tuyển xuất sắc của trường trong các kì thi toàn huyện, tham vọng hơn nữa sẽ còn kéo dài đến kì thi toàn tỉnh và toàn quốc.

Chuyên ban tự nhiên bắt đầu vào sáu giờ tối hàng tuần, kể cả Chủ Nhật, áp lực học tập cao gấp nhiều lần so với ban học bình thường, và không ngoài dự đoán, Trương Dục Quân và Hàn Cửu đều nằm trong số đó.

Một buổi chiều tối ở tòa nhà năm tầng cũ kỹ, nơi mà mọi người vẫn luôn ca tụng là cơ sở giáo dục tốt nhất thuộc một huyện lẻ nhỏ nhoi khó tìm thấy trên bản đồ, Trường trung học Đại Nhân, tại phòng ban lãnh đạo của Hội học sinh, Trương Dục Quân đang ngồi trước dàn máy vi tính, trên mặt biểu tình thập phần nghiêm túc, mơ hồ còn thấy được vẻ hoang mang và tràn ngập nghi vấn.

"Trương Dục Quân."

Trương Dục Quân ngẩng đầu, trước cửa đang đứng là Phó hội trưởng của Hội học sinh, phía sau hắn còn có một nữ sinh đi theo, nữ sinh này dáng dấp thấp lùn, mặt mũi bình thường, lúc đi vào trong, sắc mặt thấp thỏm lo âu của cô nhìn nó có chút ngạc nhiên.

Trương Dục Quân nhận ra người này, đây là bạn học cùng lớp, tiểu sử bình thường không có gì đặc biệt, tên là gì thì nó quên bén mất rồi.

"Lớp chuyên ban sắp bắt đầu rồi đó, ngươi quay về đi."

Phó hội trưởng cũng có mặt trong chuyên ban tự nhiên, học sinh lớp B, nó và hắn cùng thuộc một nhóm học tập trong lớp chuyên ban này. Tinh thần hợp tác làm việc nhóm rất hòa hợp, mối quan hệ đôi bên cũng xem như khá ổn định và tin cậy, vì lẽ đó, cho dù không thuộc diện Hội học sinh cấp cao, Trương Dục Quân mới có cơ hội ngồi trong phòng ban lãnh đạo Hội học sinh, được Phó hội trưởng lén lút cho phép sử dụng máy tính của trường.

"Người đó cùng lớp với ta, cậu không sợ bị phát hiện sao?" Trương Dục Quân tắt tệp truy cập, nghe được âm thanh thì thầm của nữ sinh đứng phía sau nói với Phó hội trưởng.

"Cậu ta cũng ngoại lệ giống như cậu, yên tâm đi."

Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy trong lòng bất an không dám thả lỏng, Trương Dục Quân vừa rời đi, Phó Hội trưởng nán lại một lúc dặn dò: "Xong xuôi cậu cứ việc tắt máy, ta trả tiền công hậu hĩnh cho cậu rồi, phải làm thật tỉ mỉ đó."

Tiền bạc đối với cô không là vấn đề gì, nhưng liên quan đến bảo mật trong trường, vạn nhất bị người khác phát hiện, đừng nói là bị đuổi học, nhiều khi còn hệ lụy đến Ban lãnh đạo Hội học sinh, cô làm sao gánh vác được hết trọng trách này.

Phó Hội trưởng đi khỏi, cô muốn thay đổi ý định đã không còn kịp, đành phải kéo ghế ngồi xuống.

Nhớ lại hướng dẫn của Phó Hội trưởng, cô tìm đến thư mục "công văn chỉ đạo" trên website của nhà trường, trong công văn có đóng dấu đỏ và chữ ký Ban giám hiệu, nhiệm vụ mà Phó hội trưởng bàn giao cho cô cũng chính vì giả mạo hai thứ cấm kị này, mục đích của hắn là gì, bản thân cô không có quyền can thiệp nên căn bản không buồn hỏi tới.

Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, đang định đóng cửa sổ trình duyệt, lại không biết vì lý do gì, cô vô tình bật trúng lịch sử duyệt web, trừ bỏ những thứ liên quan đến chuyên đề học tập, sẽ không có gì đáng chú ý cho đến khi cô phát hiện ra một điều cả kinh hơn.

"Giao hợp nội âʍ đa͙σ".

Lịch sử truy cập cách đây không lâu, không cần vòng vo suy nghĩ, làm ra việc này còn ai ngoài người đã sử dụng máy tính trước khi cô bước vào, Trương Dục Quân.

Hảo cho học sinh xuất sắc lớp C, đường đường lại bất cẩn lộ liễu bản chất da^ʍ tục của đàn ông, trong lớp bị bạn bè xa lánh quả nhiên đâu có oan uổng gì.

Chợt nghe thấy tiếng hàn huyên trò chuyện không xa ngoài hành lang, cô thu lại vẻ mặt cứng ngắc, lập tức xóa sạch lịch sử duyệt web và cookie, rời khỏi phòng ban lãnh đạo.

Kết thúc hai tiết Toán học của chuyên ban tự nhiên, học hành nguyên một ngày trời cả lớp đều vật vờ đói đến rỗng ruột. Vừa lúc đang giờ giải lao, mấy đứa trong lớp kéo nhau xuống căn tin trường, Hàn Cửu ôm bụng vọt tới bên cạnh chỗ ngồi của Trương Dục Quân.

"Tiểu chó điên, ra ngoài kiếm cái gì lấp bụng với lão sư cái nào."

Trương Dục Quân không đáp, vẫn cắm đầu vào mấy tờ giấy chi chít chữ trên mặt bàn, đại khái không thèm quan tâm đến sự tồn tại của y.

Còn vài ngày nữa sẽ đến kì thi cuối kỳ, Trương Dục Quân hàng ngày đều nỗ lực chăm chỉ giải vô số các đề thi thử, ăn uống rất qua loa, đối với một người lấy sức khỏe làm đầu như Hàn Cửu mà nói, đảm bảo Trương Dục Quân không ngất xỉu thì sớm muộn cũng sẽ lăn ra ngã bệnh cho xem.

"Đừng có làm nữa." Hàn Cửu giật lấy tờ đề trên bàn. "Làm cho cố rồi có lết lên nổi hạng 5 toàn trường không!"

Trương Dục Quân đang viết dở chừng, nhờ hành động của y, cây bút đè lên một đường dài trên tờ đề của nó.

"Xuống căn tin ăn cơm với lão tử, đói bụng quá trời!" Hàn Cửu thấy mặt nó đanh lại thì khoác tay.

"Ngươi đi đi." Trương Dục Quân gỡ ra cánh tay của y. "Ta không thích đồ ăn ở đó."

"Trò không thích là chuyện của trò, lão sư muốn trò xuống bầu bạn với ta, trò phải tuân chỉ chứ."

Trương Dục Quân phiền chán không trả lời, Hàn Cửu ghé sát mặt của nó, miệng vết thương từ lâu đã lưu lại sẹo, chỉ đen cũng bị nó cắt đi, ở khoảng cách gần như vậy, y có thể thấy được mấy lỗ nhỏ li ti mọc lồi lõm trên da thịt, nếu đổi lại người đang ngồi ở đây là mẫu thân, người mắc chứng bệnh sợ lỗ tròn nghiêm trọng, khẳng định sẽ bị dọa chết bất đắc kỳ tử.

"Cái bản mặt của ngươi chưa đủ đáng sợ hay sao, còn lòi thêm cái sẹo gớm ghiếc này nữa." Hàn Cửu càng nhìn càng cảm thấy rợn người, đứng dậy xách cổ áo nó lên. "Không chịu xuống căn tin thì tới phòng y tế lấy băng cá nhân che lại đồ quỷ kia của ngươi đi."

Cơ mặt Trương Dục Quân giật giật như một bản năng, không còn cách nào từ chối, theo Hàn Cửu rời khỏi phòng học. Lúc nó đi ra cửa, vô tình gặp lại nữ sinh ở phòng Ban lãnh đạo, đang cùng Phó hội trưởng trò chuyện ngoài hành lang, vẻ mặt của cô nàng khi nhìn thấy nó cực kỳ hoảng loạn.

Không lý nào đúng như những lời tên hươu cao cổ nói, vết sẹo của nó xấu xí dọa người đến vậy?

Trương Dục Quân đứng trước gương trong phòng y tế, dí sát mặt vào gương, săm soi từng chi tiết trên vết sẹo. Làn da nâu đồng đều đặn, lẻ loi một đường sẹo to tướng ngay chính giữa gò má, chỗ sẹo lồi ở đó màu đen sì, hệt như một sợi dây đen nằm xuyên thấu bên trong da thịt, hình dạng giống như xương cá, mép thịt nhăn nhúm dồn nén về một chỗ, điều đáng sợ hơn nữa, trên bề mặt mép thịt còn xuất hiện mấy lỗ nhỏ của kim chỉ chưa kịp khép lại.

Thỉnh thoảng Trương Dục Quân đang ngồi học, chỗ đau cũ lại bất chợt tái phát, cảm giác vết sẹo căng tức khó chịu, lúc thì ngứa ngáy, lúc thì đau nhức, được vài giây dư âm sau đó mới dần dần tan đi.

Hàn Cửu nói không sai, thứ quái quỷ này đã triệt để phá nát sự cân bằng trên gương mặt nam tính của nó. Vài ngày nữa trở về nhà, ca ca có phải hay không sẽ bị nó dọa sợ chết khϊếp?

Trương Dục Quân đứng một hồi lâu, nhất thời cảm thấy nhìn đến ngứa mắt, quyết định lột lớp giấy dán trên băng keo cá nhân, che đi vị trí thô thiển xấu xí.

Lúc này, cửa phòng y tế đột nhiên bật mở, vóc dáng cao lớn của Hàn Cửu bước vào, trên tay xách theo hai gói cơm hộp, mùi thơm phừng phực lan tỏa khắp căn phòng.

Phịch!

Trương Dục Quân liếc mắt qua, hình ảnh Hàn Cửu hung hăng ném hộp cơm phản chiếu trong gương, còn kèm theo bộ mặt nặng nhẹ không vui.

Trương Dục Quân im lặng không nói gì, lấy cá tính của Hàn Cửu, y sẽ tự động mở miệng mà không cần hỏi đến.

"Bực mình muốn chết!" Hàn Cửu dậm chân ngồi trên giường bệnh, âm lượng vặn to hết cỡ, cố tình để nó nghe thấy. "Thằng chó Vũ Khiêm nói xấu gia tộc ta đã đành, còn dám cười nhạo sỉ nhục ngươi, tức chết lão tử rồi!"

Vũ Khiêm là lớp phó học tập của lớp C, đồng thời là bạn cùng lớp của Trương Dục Quân. Trong lớp ban thường lẫn ban chuyên tự nhiên, Vũ Khiêm luôn xem Trương Dục Quân là cái gai trong mắt, không những là đối thủ cạnh tranh thứ hạng, còn vì tai tiếng bất hảo từ phụ thân Trương Dục Quân, khiến hắn ngay từ khi bước vào trường đã đối nó ghét cay ghét đắng.

Vũ Khiêm thành tích học tập giỏi giang, nhưng ngược lại tính nết chẳng ra làm sao, vừa rồi ở căn tin vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Vũ Khiêm cùng đồng bọn trong lớp, Hàn Cửu thiếu chút nữa đã xông lên đánh cho hắn một trận, nhưng nghĩ đến việc giữ kín bí mật xuất thân của mình, y đã cắn răng nhẫn nhịn và bỏ đi, kết quả liền chạy lên phòng y tế xổ một tràng với Trương Dục Quân cho nguôi giận.

"Mặc kệ hắn." Trương Dục Quân mở hộp cơm trên đầu tủ, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

"Ta thách ngươi đứng ngay tại đó nghe bọn hắn nói chuyện đấy! Ngươi không nhào vô bẻ gãy cổ thằng chó Vũ Khiêm, ta bái ngươi làm sư phụ!" Hàn Cửu đáp lại bằng một âm điệu gắt gỏng, thìa nhựa cầm trên tay bị y vẫy mạnh vào mặt nó.

"Ừm." Trương Dục Quân múc một muỗng cơm vào miệng, nhai được một nửa thì nhíu mày, nhịn không được phun hết lại vào hộp.

"Thằng này ngộ nghĩnh nhỉ! Nghèo kiết xác như ngươi cũng kì kèo đồ ăn nữa sao! Ai nhìn còn nghĩ bình thường ngươi toàn ăn sơn hào hải vị không bằng ấy!"

Nói đến đây, Hàn Cửu chợt nhớ tới một nhân vật, không khỏi dài giọng ngâm nga: "Phải rồi, mấy bà cô tuổi già sức yếu ở căn tin làm sao sánh bằng tay nghề ca ca yêu dấu của ngươi."

Nghe được hai chữ ca ca, Trương Dục Quân không cần quan tâm khẩu khí Hàn Cửu có bao nhiêu châm biếm, nét mặt liền hòa hoãn dịu xuống mười phần.

"Úi trời!" Miệng Hàn Cửu nhồi đầy thức ăn, ném cho nó bằng một cặp mắt đầy chọc ghẹo. "Có chút liêm sỉ nào không vậy, mới nhắc tới ca ca cái mặt của ngươi đã khoái lên mây xanh rồi!"

Mắt thấy Trương Dục Quân định vung tay đánh người, Hàn Cửu theo phản xạ giơ chân đạp nó một cái, đem nó ngồi trở lại trên ghế.

"Nhưng mà Dục Quân này..." Hàn Cửu nuốt xuống ngụm cơm, lưỡng lự một lúc rồi nói. "Ta biết nói ra điều này ngươi sẽ cảm thấy không thoải mái, bất quá ngươi có dám đảm bảo, tình cảm của ngươi dành cho ca ca có phải thật lòng hay không?"

Muỗng cơm trên tay Trương Dục Quân chợt dừng lại giữa không trung.

"Ngươi biết đây là điều cấm kị, là tình cảm lσạи ɭυâи, ngươi vẫn muốn tiếp tục sao?"

Trương Dục Quân hạ thìa cơm xuống, trầm mặc không nói gì, Hàn Cửu tranh thủ bồi thêm một câu.

"Ngươi nghe thử lời khuyên của ta xem sao, kiếm một nữ sinh để hẹn hò, để yêu đương, nói không chừng ngươi sẽ phát giác điều gì, nhiều khi tình cảm của ngươi chỉ đơn thuần là tình thân, không phải tình yêu như ngươi nghĩ."

"Nếu như." Hàn Cửu đàm luận với khí trời gần cả buổi, người đối diện rốt cuộc cũng lên tiếng. "Nếu như ca ca đối với ta là loại tình cảm tương tự..."

Trương Dục Quân nói chưa hết câu thì bị Hàn Cửu đánh gãy. "Khoan đã! Đừng nói là, ngươi và ca ca của ngươi, hai người!"

"Kỳ nghỉ vừa rồi... bọn ta đã làʍ t̠ìиɦ."

"Trương Dục Quân!" Hàn Cửu cả kinh đứng dậy. "Ngươi con mẹ nó điên rồi! Đó là ca ca của ngươi!"

Hai mắt Trương Dục Quân nhắm nghiền, lẳng lặng không dám phản ứng, tựa như phạm nhân đang bị tra hỏi.

Hàn Cửu có chút kích động mắng: "Ngay từ đầu ngươi đã biết là điều sai trái, ta khuyên nhủ ngươi hạn chế về nhà, hy vọng ngươi đừng tiếp tục đi theo con đường tội lỗi này! Ngươi thế nhưng còn dám làm trò bỉ ổi với ca ca của ngươi!"

Cho dù chưa từng gặp qua ca ca của nó, Hàn Cửu vẫn biết được người này hoàn toàn vô tội.

"Ta không làm được!" Lần này Trương Dục Quân còn kích động hơn. "Không gặp ca ca, ta càng không khống chế được nhớ anh ấy, yêu anh ấy càng nhiều hơn."

Lần đó trở về nhà, phát hiện ca ca ngồi ngây ngốc bên bàn học của nó, tay ôm bức thư không rời, khóc một cách tuyệt vọng, ca ca còn cho rằng bức thư là của người khác gửi cho nó, còn cầu xin nó đừng không để ý đến ca ca.

Chỉ là hiểu lầm không đáng có, nhưng nó dĩ nhiên biết, ca ca khổ sở thế nào nếu như trong lòng nó có người khác, điều đó không phải đã chứng minh, ca ca đối với nó cũng chính là loại khao khát tình cảm yêu đương?

"Trương Dục Quân, ta hỏi ngươi." Hàn Cửu bình tĩnh lại, đè thấp giọng xuống. "Ngươi nói, nếu như ca ca thuộc loại tình cảm đó với ngươi, vậy anh ấy có biết đó là lσạи ɭυâи, là trái với luân thường, trái với đạo lý hay không?"

"..."

Không nhận được đáp án, Hàn Cửu tiếp tục nói. "Chưa hết, đừng quên hai người đều là nam nhân! Cho dù ca ca có thật sự yêu thích ngươi, có thể che giấu được quan hệ ruột thịt, nhưng thử nghĩ xem, mấy ai chấp nhận hai thằng đàn ông ở cùng một chỗ, ôm hôn thắm thiết, ngươi không ghi trong lòng, nhưng còn ca ca của ngươi, hắn có thể không để ý sao? Ngươi hận cha ngươi, nhưng việc làm của ngươi còn tồi tệ hơn cả ông ta!"

"Câm miệng!" Trương Dục Quân đặc biệt căm ghét việc mình bị đem ra so sánh với người cha khốn nạn của nó.

"Ta không nói, thì ta không phải là bạn, là anh em tốt của ngươi!" Hàn Cửu nghiến răng nghiến lợi, Trương Dục Quân sinh ra đã di truyền không ít thói xấu từ người cha phụ bạc, bị bạn bè thầy cô xa lánh, lấy tư cách là bạn thân ba năm, y phải nghiêm túc răn đe dạy dỗ.

"Hàn Cửu, ngươi không bao giờ hiểu được."

Nó không may mắn như y, từ nhỏ sống trong bàn tay yêu thương chăm sóc của cha mẹ, của cả một gia tộc. Y sẽ không hiểu ca ca và nó đã trải qua cơ cực như thế nào, không có bằng hữu như y, cũng không có thủ lĩnh Bạch Hổ chống đỡ, nó tình nguyện cả đời chấp nhận chịu khổ, ở bên cạnh bảo vệ ca ca của nó, ca ca chỉ dựa dẫm một mình nó, mà trong lòng nó cũng chỉ có duy nhất một mình ca ca.

"Ta không hiểu? Đúng! Ta chính là không hiểu ngươi, làm bằng hữu của ngươi hơn ba năm nay, ngươi chưa một lần thực sự mở lòng với ta, ta cố gắng thấu hiểu ngươi, nhưng ngươi luôn tìm mọi cách né tránh vấn đề!"

Hàn Cửu ngàn vạn lần không ngờ tới bọn họ sẽ có ngày tranh cãi to tiếng tới mức này. Một khi đã như vậy, chỉ có nước thẳng thắn nói với nhau một lần cho trót.

"Ngươi hận cha ngươi thấu xương, nhưng lại không dám đối mặt việc bị người khác so sánh với ông ta, chỉ biết thượng tay chân như một con chó điên, ngươi đừng quên, hành động của ngươi chẳng khác gì với ông ta! Ngươi chỉ biết trọng sỉ diện, ngươi là đồ hèn nhát!"

Hàn Cửu biết lời này của mình có bao nhiêu là nhát dao tàn nhẫn đâm vào ngực Trương Dục Quân, nhưng y muốn khẳng định, bản thân y không phải lúc nào cũng như bề ngoài vui vẻ nhiệt tình, y cũng có suy nghĩ, có chính kiến riêng, người khác y có thể vờ vịn cười nói, nhưng với nó thì không.

Thời điểm Hàn Cửu cho rằng cuộc cãi vã này sẽ kết thúc bằng một cú đánh trời giáng từ Trương Dục Quân, nhưng y lại nhầm to. Mà nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thực y chưa bao giờ suy đoán đúng một việc gì cả, ít nhất là kể từ khi gặp Trương Dục Quân.

"Ngươi nói đúng... là ta quá hèn nhát."

Hàn Cửu sững người, đầu Trương Dục Quân cúi thấp, căn bản không thể thấy rõ sắc mặt của nó.

"Cuộc đời của ta, chỉ sợ hãi duy nhất một điều, sợ bản thân lớn lên giống như người đàn ông đó, như vậy công lao dưỡng dục của ca ca dành cho ta đều là hao tâm uổng phí, sẽ không một ai, kể cả ta cũng không bảo vệ được ca ca của ta." Trương Dục Quân nói đến đây, âm thanh kiềm không được run run một trận.

"Ca ca của ta... đã quá khổ rồi."

Bốn bề căn phòng yên ắng, chỉ còn nghe được giọng nói trầm thấp đầy thê lương của Trương Dục Quân.

Thân ảnh cao lớn Hàn Cửu đứng trước mặt nó, im lặng nhìn xuống đỉnh đầu nam nhân, cổ họng ứ nghẹn không thể phát ra âm thanh nào.