Chương 18. Khẩu giao (H)

Trương Chính Quốc đã ra ngoài hơn hai canh giờ chưa chịu về, Phùng Thanh Lan ngồi ở phòng khách xem ti vi, màn hình chuyển hết kênh này sang kênh khác, quay đi quay lại chỉ vỏn vẹn sáu kênh thời sự giải trí nhàm chán, cho đến cuối cùng vẫn không thể khiến nàng đặt hết tâm tư tập trung xem.

Con trai út học lên sơ trung, chồng nàng bắt đầu dở thói tụ tập bê tha bên ngoài, giao lưu với mấy kẻ bặm trợn trên đầu trấn, không rượu chè thì cờ bạc, không bày trò giang hồ thì lén la lén lút làm ăn phi pháp, chung quy cũng vì một chữ "tiền" mà ra.

Trượng phu không ở nhà, hạn chế động thủ tay chân với vợ, đối với bất kỳ người phụ nữ yếu đuối nào mà nói, đây dĩ nhiên là một chuyện hết sức may mắn, nhưng căn nhà không có hơi ấm của gã, nàng lại không cách nào không nhớ đến, rời xa chồng nửa bước nàng đã đứng ngồi không yên, huống hồ là mấy canh giờ liền.

Phùng Thanh Lan bức bối trong lòng, đứng dậy tắt ti vi, vào phòng ngủ lấy áo khoác, quyết định đi lên đầu trấn tìm chồng về.

Phùng Thanh Lan vừa đi, Trương Dục Quân đứng trước cửa lãnh đạm nhìn một cái, đóng chốt cửa lại, xoay người bước xuống nhà bếp.

"Tiểu Quân...ca ca ... bên trong ngứa... muốn em sờ."

Tiếng khóc nho nhã vang lên, hướng Trương Dục Quân yếu đuối cầu khẩn. Trương Dục Quân không mảy may quan tâm, ngược lại khoan thai ngồi xuống ghế, lưng ngã ra sau mép bàn học. Nó mặc một chiếc áo ba lỗ trắng mỏng, quần thun rộng rãi thấp đến đầu gối, chân dài của nó gác lên đùi, dưới ống quần thùng thình, lờ mờ thấy được dươиɠ ѵậŧ gồ ghề che giấu bên trong, kích thước to dài cộm lên đũng quần.

Mà người duy nhất ở đây thấy rõ được điều này, chỉ có Trương Thành đang ngồi đối diện nó. Nói là đang ngồi cũng không đúng lắm, bề rộng bàn bếp chỉ bằng một cánh tay, Trương Thành nửa nằm trên mặt bàn, nửa dựa vào tường, hai cẳng chân trắng như bạch ngọc banh rộng hết cỡ, gấp thành hình chữ M, giống tư thế ngồi xổm của con ếch.

Càng chú ý hơn là, trừ bỏ chiếc áo đang mặc trên người, phía dưới của cậu trần như nhộng, ba bộ vị nhạy cảm tất tần tật đều phơi bày ra ngoài. Hai tay cậu không hề nhàn rỗi, một tay đút vào lỗ l*и, một tay đút vào c̠úc̠ Ꮒσα, hết đút vào rồi lại rút ra, động tác đều đặn không ngừng nghỉ.

Không biết Trương Thành đã duy trì thủ da^ʍ trong bao lâu, hai mép thịt l*и bị móc đến nở to ra, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn chảy ào ạt, từ khe l*и xuống đáy chậu rồi lùa vào trong c̠úc̠ Ꮒσα. Hình ảnh này không khỏi khiến cho Trương Dục Quân du͙© vọиɠ sôi trào, ánh mắt thưởng thức da^ʍ cảnh càng lúc càng đỏ rực, tựa hồ có thể thực hiện một phi vụ cưỡиɠ ɧϊếp trắng trợn bất cứ lúc nào.

"Mụ mụ đi rồi, đừng cắn môi nữa." Bộ dạng của nó bình tĩnh đến bất ngờ, như thể cho dù có phụ mẫu trong nhà, nó vẫn không ngại buộc Trương Thành thủ da^ʍ cho nó xem.

Nhận được câu này, Trương Thành xấu hổ đỏ bừng mặt, môi dưới bị cắn từ từ thả lỏng, nước miếng bóng bẩy kìm nén đã lâu nhiễu xuống cằm. Bị cặp mắt trống rỗng nam nhân nhìn chuyên chú, cậu khẩn trương đến lệ rơi đầy mặt, cảm giác vừa khuất nhục, lại đồng thời mang theo một loại khao khát cháy bỏng, muốn được thu phục nam nhân lầm lì này.

Nghĩ như vậy, Trương Thành không chần chừ liền hành động ngay. Ngón tay trong c̠úc̠ Ꮒσα lấy ra, nước nhờn dính trên ngón tay sền sệt, lượn một đường không theo quy luật trên bắp đùi trắng ngần.

Trương Dục Quân nhướn mày, năm ngón tay ca ca thon dài, khớp xương gọn gàng tinh tế, sờ soạng giữa hai bẹn đùi, rồi chầm chậm vuốt ve lên đầu gối, cẳng chân gầy mảnh, như có như không thử thách lòng kiên nhẫn của nó.

Không thấy phản ứng nào từ Trương Dục Quân, Trương Thành gian nan mím chặt môi, nhưng tâm vẫn không từ bỏ, tiếp tục mò tay hướng lên trên, cởi cúc áo sơ mi tách sang hai phía. Đầu ngón tay cậu chạm vào núʍ ѵú màu hồng nhạt, nhẹ nhàng xoa nắn, hai mắt khép hờ, mường tượng đến hồi cảnh được Trương Dục Quân ôm hôn cuồng nhiệt, bị hai cánh môi nó thô bạo chà sát núʍ ѵú, liếʍ mυ"ŧ không ngừng, kɧoáı ©ảʍ từ đầu ti truyền đến tức thì toả nhiệt qua từng tế bào trong cơ thể, cơ khát muốn được nam nhân đυ. ȶᏂασ trào dâng mãnh liệt.

"Tiểu Quân... Tiểu Quân.. ưʍ.."

Thời điểm Trương Dục Quân điên cuồng cᏂị©Ꮒ cậu, tính khí giống đực tỏa ra ngào ngạt, nam nhân không chút từ tốn, tinh lực tràn trề không biết thế nào là mệt mỏi, trong mắt của nó chỉ có nɧu͙© ɖu͙© và tà da^ʍ, đem cơ thể cậu lạc lõng giữa chốn thiên đường và địa ngục, mãi mãi chìm đắm trong tɧác ɭoạи không có lối về.

Hồi tưởng da^ʍ mỹ khiến cho Trương Thành khó lòng chịu đựng nổi, nước mắt tâm sinh lý lã chã rơi xuống ngực, tốc độ cũng tăng dần, tay phải ra sức chọc ngoáy âm l*и, tay trái trên núʍ ѵú hết vê nắn rồi nhéo mạnh, làm cho đầu ti nở to cứng ngắc, óng ánh nước da^ʍ. Trương Dục Quân nhìn thấy cảnh này, đáy lòng âm thầm cảm thán, ca ca của nó dâʍ đãиɠ câu dẫn có thừa, diễm lệ xinh đẹp không thiếu, xứng đáng hổ danh là đĩ cái thích mê hoặc đàn ông.

"Hồ ly tinh!"

Không cần quan tâm ba chữ này là cố ý sỉ nhục hay đang khen ngợi, chí ít nỗ lực của mình đã đánh đổi được chút động tĩnh của nó, Trương Thành giãy nảy dữ dội, miệng khóc lóc thê lương.

"Lỗ l*и ngứa lắm... Tiểu Quân giúp ca ca... l*и da^ʍ muốn được em sờ."

Trước dáng vẻ nứиɠ l*и của Trương Thành, Trương Dục Quân nhịn không được thò tay xuống đũng quần, móc ra ©ôи ŧɧịt̠ bự to dài, bắt đầu tuốt lộng.

"Qua đây." Âm thanh nó đè nặng xuống, mang cho cậu một loại áp lực vô biên, Trương Thành do dự trong chốc lát, ngón tay luyến tiếc kéo ra khỏi lỗ l*и, dịu ngoan bước tới chỗ nó.

"Quỳ xuống, liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ đi."

Trương Thành sững sờ, hai chân đình chỉ tại chỗ, ánh mắt ngập đầy nước nhìn nó, sợ hãi hoang mang.

"Tiểu Quân..."

Ngay lập tức, vẻ mặt xám xịt của nó trừng lên, đường chỉ khâu tỉ mỉ giật giật như là một lời răn đe, so với việc bị làm nhục còn đáng sợ hơn gấp mười lần, Trương Thành không dám lưỡng lự thêm, ngồi giữa háng nó, quỳ hai đầu gối xuống đất.

Vừa quỳ chưa bao lâu, Trương Thành liền bị nhan sắc cận cảnh của ©ôи ŧɧịt̠ bự làm cho nhảy dựng một phát, thiếu chút nữa là ngã lăn ra sàn. Biểu cảm bị doạ sợ này lọt vào mắt Trương Dục Quân không khỏi có chút buồn cười, nghĩ muốn dở trò bắt nạt con thỏ nhỏ một phen.

"Sợ rồi sao?" Tay nó nâng cằm cậu lên, nhìn cậu dò xét.

Nuôi dưỡng nó hơn mười ba năm trời, Trương Thành nào có ngờ đệ đệ dậy thì nhanh như vậy, mà cho dù có nhanh đến mấy, cũng không lý nào dươиɠ ѵậŧ to khủng khϊếp tới mức độ này, so với quái thú nhiều khi còn không sánh bằng, không biết chừng vài năm nữa sẽ biến thành cái dạng gì, Trương Thành không dám tưởng tượng đến.

"Tiểu Quân... dươиɠ ѵậŧ thô to.., đều là ca ca nuôi lớn... ca ca không... không sợ." Cậu quẫn bách buông hai mắt, hiển nhiên đã nhận ra cà lăm cà lắp của mình không hề ăn khớp với dụng ý trong câu nói một tí nào.

"Chán ghét sao?"

Trương Dục Quân hỏi xong, Trương Thành giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt nó âm trầm, cậu rối ren cuống quít cả lên. "Ca ca không có chán ghét... ta..."

Lời còn chưa dứt, Trương Dục Quân đã lạnh lùng cắt ngang: "Vậy thì ngậm nó vào, liếʍ cho ta."

Trương Thành mím chặt môi dưới, căn bản đã không còn đường lui để kháng cự.

"V..vâng."

Âm thanh Trương Thành nhỏ như muỗi kêu, gian bếp quá mức an tĩnh, dư sức lọt vào tai Trương Dục Quân, khiến tim nó hung hăng nhảy một nhịp. Ca ca ghé mặt lại gần, hai mắt rưng rưng trước hình dáng xấu xí của dươиɠ ѵậŧ, vươn ra đầu lưỡi, hướng ©ôи ŧɧịt̠ thô to chậm rãi liếʍ đi.

Rõ ràng đã thấy qua nhiều lần, thậm chí còn bị hung khí ác độc này tra tấn suốt hai ngày nay, nhưng ở cự ly gần như vậy, Trương Thành vẫn không tài nào ứng phó được, mùi vị và kích thước của ©ôи ŧɧịt̠ còn kinh dị hơn cậu nghĩ. Côи ŧɧịt̠ đội đầu nấm to đùng, gân guốc xanh tím mọc đầy thân ©ôи ŧɧịt̠, đầu lưỡi chạm vào tê tái vì độ sần sùi của nó, tanh nồng và nóng bức.

Hung vật bự chảng thế này, cư nhiên lại có thể lấp đầy trong c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, hơn nữa còn ngang nhiên tàn bạo đâm chọc, đút sâu đến tận cửa đại tràng, Trương Thành nghĩ thôi đã cảm thấy rùng mình, liếʍ được nửa đường thì ngừng lại, muốn rời khỏi đây trốn thoát thật nhanh.

Nhưng Trương Dục Quân dễ gì để cậu toại nguyện, nó đặt tay ra sau ót, ghì chặt mặt cậu dán vào đầu khấc, tay kia nâng hai hòn trứng dái, đem cây gậy mập dài cạy mở hàm răng nhút nhát của cậu.

"Ưʍ..."

Mắt nhìn vốn dĩ đã rợn người, dâng đến tận miệng chính mình tự cảm nhận còn khủng khϊếp hơn nữa, Trương Thành phải há to miệng hết cỡ mới ngậm được hết toàn bộ đường kính no đủ của dươиɠ ѵậŧ. Trương Dục Quân không đợi cậu ổn định hô hấp, lập tức nắm đầu cậu, thô bạo nhấn mạnh vào, đem đầu ©ôи ŧɧịt̠ nhét sâu vào cuống họng, hung hăng ùn đẩy.

"Ô... ưʍ... hức.."

Cổ họng đột nhiên bị hành hung đối xử, Trương Thành theo phản xạ siết chặt ống quần của nó, hoảng sợ khóc thảm thiết.

"Né hàm răng ra, dùng lưỡi liếʍ đi."

Trương Dục Quân tự biết kích thước ©ôи ŧɧịt̠ dài ngoằng không thể lút cán miệng nhỏ của ca ca, nhưng mỗi một lần dập ©ôи ŧɧịt̠ vào trong, nó đều tận lực tăng tốc nhanh nhất có thể, mặc cho ca ca bên dưới biểu hiện đầy thống khổ, kêu khóc không ngừng.

Miệng Trương Thành giờ đây đều sặc mùi tanh nồng gân ©ôи ŧɧịt̠, nguyên cả rừng lôиɠ ʍυ rậm rạp dọng thẳng vào mặt ngứa ngáy ngột ngạt. Nghe lời nam nhân, cậu nín thở thật sâu, đẩy nhẹ đầu lưỡi lên thân gậy, dươиɠ ѵậŧ đút sâu tới đâu, đầu lưỡi ướt nhẹp đánh qua đánh lại tới đó.

Chỉ bằng một miệng nhỏ của ca ca, Trương Dục Quân rất nhanh rơi vào kɧoáı ©ảʍ cực lạc, tâm phiền ý loạn, tay nó hung hăng chụp lấy cằm cậu, ngữ khí nửa phần châm biếm, nửa phần căm phẫn.

"Thèm ©ôи ŧɧịt̠ đến mức độ này, muốn phục vụ cho đàn ông lắm sao?"

Dươиɠ ѵậŧ còn đang ở trong miệng, Trương Thành một câu cũng không thể thanh minh, lắc đầu khóc nức nở.

Nhìn ca ca bị chính mình bá đạo vũ nhục, dung túng yếu đuối mặc nó chà đạp, Trương Dục Quân hài lòng ngã lưng ra sau, ©ôи ŧɧịt̠ tiếp tục dùng sức đưa đẩy, cưỡиɠ ɧϊếp cổ họng nhu nhược của ca ca.

Trương Thành vô lực quỳ giữa hai chân nó, bả vai yếu ớt run rẩy, bị nam nhân ấn đầu nhấp theo nhịp dập của dươиɠ ѵậŧ, đầu khấc không ngừng nỗ lực thăm dò vào nơi sâu nhất, đâm đến cổ họng buồn nôn liên tục, nước miếng nuốt không kịp tích góp triền miên, nhiễu xuống ©ôи ŧɧịt̠ ướt nhẹp thành vũng.

Qua mấy chục phút sục ©ôи ŧɧịt̠ bằng miệng, Trương Dục Quân đối với cái miệng nhỏ ngoan ngoãn yêu thích cực điểm, dập ©ôи ŧɧịt̠ hoài không biết chán chường. Thẳng đến khi cơ hàm lẫn cơ mặt Trương Thành tê cứng như đá, hai mắt lờ đờ rơi vào trạng thái mê sảng, nó túm lấy tóc cậu, ngóc đầu cậu lên.

"Muốn uống tinh của ta không?"

Tinh thần Trương Thành đã không còn đủ tỉnh táo, đầu óc mơ mơ hồ hồ, nhỏ giọng đáp: "Muốn...."

Trương Thành không ngờ một giây sau đó, Trương Dục Quân đã đứng phắt dậy, giựt tóc cậu kéo lên, tựa hồ muốn lột cả da đầu cậu ra. Nó dồn hết tinh lực vào phần eo rắn chắc, điên cuồng luật động, đem ©ôи ŧɧịt̠ đen thui dọng sùng sục vào miệng cậu.

"Ô!"

Sự việc diễn ra quá bất ngờ, Trương Thành hoảng loạn như bị ma quỷ nhập, gương mặt nhiễm đỏ từ đầu tới cuối. Côи ŧɧịt̠ nó lấp kín miệng cậu, dập vừa sâu vừa mạnh, mỗi lần dọng xuống đều gồ lên hình dáng đầu khấc ở dưới yết hầu, cuống họng sưng phù to lên, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trương Thành tưởng chừng bản thân sắp bị ngạt chết tới nơi rồi, đám lôиɠ ʍυ tua tủa phía trước cứ ngập ngụa tát vào mặt, ©ôи ŧɧịt̠ bự trong miệng đột nhiên biến lớn, thô cứng hơn so với lúc ban đầu, chưa kịp xoay sở, ©ôи ŧɧịt̠ giật giật một phát, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phóng thẳng vào cuống họng, đặc sệt nhớp nhúa, hương vị tanh tưởi của nướ© ŧıểυ xông lên lỗ mũi, khiến cậu hít thở không thông ho sặc sụa.

Trương Thành quên mất một điều, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đệ đệ đạt cao trào nhiều không đếm xuể, bắn ngập hết cổ họng vẫn chưa chịu rút ©ôи ŧɧịt̠ ra ngoài. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lấm lem khóc như điên, hai tay vùng vẫy đánh vào đùi nó, hy vọng nam nhân nhanh chóng ban ân cho cậu một con đường sống.

Trương Dục Quân buông tay ra, Trương Thành lập tức ngã rạp xuống đất, liều mạng nôn tháo, khoang miệng đều là bãi dịch nhờn nhão nhẹt như bột, tràn ra khóe miệng không khác gì đang sùi bọt mép, thực sự bị nó hành hạ thê thảm.

"Khụ! Khụ! Khụ! Hức... hức.."

Sống sót được ải sinh tử, nuốt gần hết đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh hôi kia, Trương Thành ủy khuất đầy mình, oà khóc như một đứa trẻ, cổ họng đau rát làm cho tiếng khóc cất lên không được trôi chảy, đứt quãng từng chữ.

Trương Dục Quân bình ổn hô hấp xong, ngồi xuống nâng lên mặt nhỏ của Trương Thành, chùi đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại ở khóe miệng, thuận tay còn lau nốt nước mắt trên mặt cậu.

"Ca ca nuốt một nửa rồi?"

Trương Thành ngồi khóc một lúc rồi gật đầu.

"Là ta không khống chế được." Trương Dục Quân nhận được đáp án, vươn tay ôm chầm lấy cậu. "Ca ca chịu thiệt."

Trương Thành lắc đầu, ôn nhuận dựa vào vai nó, không một lời trách cứ, chỉ lặng lẽ rơi lệ, đây là tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ cơ thể của tiểu Quân, cho dù không phải thứ sạch sẽ gì, cậu làm sao có thể ghét bỏ, huống hồ cơ thể chính mình nhiều năm nay bị phụ mẫu chán ghét, cậu càng không muốn tiểu Quân bị đối đãi giống như cậu.

Hạ mắt nhìn xuống vật thể tanh hôi, Trương Thành sụt sùi nước mắt, hơi chút do dự, một lát sau, cậu rời khỏi ngực Trương Dục Quân, đầu lưỡi thè ra chạm lên đầu khấc.

Trương Dục Quân ngây người, hô hấp chững lại, ca ca vừa rồi còn nhẫn nhục cam chịu, hiện tại lại chủ động tiếp cận ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí, liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nó.

Qua được màn khẩu giao lần đầu, Trương Thành xem như có được trải nghiệm thực tế, lần liếʍ láp này đã không còn e sợ như lúc trước, thậm chí có điểm thèm khát ©ôи ŧɧịt̠ bự, muốn được hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ bự, hy vọng sẽ sớm được ©ôи ŧɧịt̠ bự nhiệt tình trả ơn, hung hăng cᏂị©Ꮒ mình.

Trương Thành xòe ra bàn tay nhỏ, mân mê hai hòn trứng dái treo lủng lẳng, từ đỉnh đầu khấc liếʍ một đường dài xuống dưới, đem trứng dái nhăn nheo ngậm vào miệng, tham lam hút liếʍ chùn chụt, mấy sợi lông li ti khó tránh khỏi đâm vào đầu lưỡi, nhưng cậu không hề chán ghét, trái lại càng hưng phấn khó diễn tả thành lời. Đặc thù cơ thể hôi mùi đực rựa của Trương Dục Quân là một loại câu dẫn hiếm có, Trương Thành chỉ tiếp xúc một lần đã dễ dàng lên cơn nứиɠ ngay, ngọn lửa du͙© vọиɠ rất nhanh thiêu đốt không sao dập tắt được.

Trương Thành ngồi dậy, bàn tay nhẹ nhàng cởi nốt chiếc áo sơ mi còn sót lại trên người, rồi cậu thấp lưng xuống, bò lên người Trương Dục Quân, quần lửng của nó bị cậu tuột ra khỏi chân, vén lấy tà áo của nó, lột hết ra ngoài.

Đôi mắt cậu không thể thoát được sự mê đắm, chậm rãi chiêm ngưỡng cơ ngực săn chắc của nó, mười đầu ngón tay trắng hồng bắt đầu sờ lên.

Trương Dục Quân lẳng lặng ngồi quan sát, ca ca đặt tay trên ngực nó, vuốt ve cơ ngực nở nang, những sợi lông mọc lưa thưa ở rãnh ngực, những múi bụng đều đặn thẳng tắp, thứ mà trên người ca ca không bao giờ sở hữu được.

Dường như không thể cưỡng lại chính mình, Trương Thành cúi đầu, thè lưỡi liếʍ theo đường chân lông mọc, nước miếng theo di chuyển của đầu lưỡi liếʍ ướt từ rãnh ngực tới khe rốn, rồi cậu chạy ngược lên trên, hé miệng ngậm vào đầu ti nâu sẫm đầy dã tính, đầu lưỡi cẩn thận đảo một vòng, thẳng đến khi hạt đậu sưng lên, cậu lại dùng cái miệng xinh xinh cắи ʍút̼ lấy nó, thao tác xong xuôi, tiếp tục chuyển sang lấy lòng núʍ ѵú bên kia, lặp lại quy trình vừa nãy.

Trương Dục Quân vẫn dán mắt vào Trương Thành chưa rời khỏi, tinh thần và thể xác chịu không được trước sự đĩ thoả của ca ca, du͙© vọиɠ vừa giải phóng không bao lâu đã lập tức bùng phát trở lại.

Nghe được hô hấp nặng nề bên tai, Trương Thành không khỏi nôn nóng nhìn lên, nâng lên đôi mắt đẫm lệ tràn ngập khao khát, liền nhận được cặp mắt ác liệt của nó, ánh mắt đã bị nɧu͙© ɖu͙© triệt để lấp đầy.

"Tiểu Quân...làm ơn ôm ta."

Sự chịu đựng cuối cùng Trương Dục Quân đã đạt tới giới hạn, mặc kệ vết thương trên mặt có bao nhiêu đau nhức, hai anh em phát rồ lao vào nhau ôm hôn ngấu nghiến, cơ thể quấn chặt điên cuồng lăn lộn mấy vòng trên sàn nhà, như thể cho dù trời đất có quay cuồng, tai ương ngập đến, cũng không tài nào ngăn được cơn thèm khát lσạи ɭυâи của bọn họ.