Chương 17. Đọc thư

"ƯM!"

Gian bếp an tĩnh bỗng phá lên một tiếng trầm rống não nề, Trương Thành ngừng lại động tác, đem lọ cồn vừa đổ xuống đặt trên kệ bếp, trong lúc chờ đợi Trương Dục Quân lấy lại bình tĩnh, cậu đem bộ kim chỉ may của mụ mụ, hơ nóng đầu mũi kim trên lửa.

Trương Dục Quân an phận ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, người gồng cứng như đá, phần trên mặc một chiếc áo ba lỗ thông thường ở nhà, làn da màu cổ đồng nhầy nhụa mồ hôi như vừa mới tắm xong, từng giọt thi nhau chảy xuống, lọt qua rãnh ngực rồi thấm ướt lớp vải mỏng manh, làm cho áo ba lỗ bó sát vào da thịt, hằn rõ từng nếp cơ múi trên cơ thể cao gầy của nó.

"Có thể chứ?"

Đôi mắt mờ lấp mồ hôi chớp chớp vài cái rồi giãn ra, nhìn thấy mũi kim bị nướng đen ngay kề cận, Trương Dục Quân không khỏi hít một hơi khí, thật lâu sau mới hướng Trương Thành gật đầu.

Miệng nó ngậm một đầu khăn tắm, nửa bên mặt là lớp da bị lở loét, lộ một đường thịt thăn nhiễm đỏ máu, cơ thịt co rút liên hồi trông dọa người cực điểm.

"Em chịu đau một chút nhé." Trương Thành nhỏ giọng an ủi, điểm nhẹ một nụ hôn trên trán nó.

Bàn tay Trương Dục Quân đặt trên đùi nắm chặt thành quyền, thời điểm đầu mũi kim xuyên qua hai lớp thịt, Trương Thành nâng tay, đem sợi chỉ đen tuốt một đường thật dứt khoác, khép chặt chỗ thịt bị nứt ra.

Tinh thần Trương Thành tập trung cao độ, ngón tay khéo léo đi từ khóe miệng hướng lên trên gò má, máu thuận theo đường chỉ khâu ngay chính giữa khe hở chảy xuống. Cậu nhanh nhẹn ghì khăn giữ máu lại, đôi khi đang nhập tâm còn bất giác cho tay vào miệng liếʍ đi, máu ngấm vào đầu lưỡi xông lên một cỗ tanh nồng.

"Ư!"

Nhìn Trương Dục Quân vật lộn trong đau đớn, miếng khăn kẹp trong miệng không ngăn được từng tiếng thống khổ, gân cốt nổi đầy đầu, lỗ mũi phì thở nặng trĩu, mỗi một lần di chuyển đều bị hơi nóng của nó phà vào mu bàn tay, Trương Thành chỉ đứng khâu vết thương cũng khó tránh khỏi toát mồ hôi hột.

Sau mấy lần lặp lại thao tác luồn chỉ, Trương Thành dùng lực kéo thật mạnh ở mũi khâu cuối cùng, đảm bảo miệng vết thương không còn thấy rõ thớ thịt bên trong, máu cũng ngừng chảy, cậu thuần thục buộc hai vòng nút thắt, cắt đi chỉ thừa.

Thấy Trương Thành đem kim chỉ cất đi, Trương Dục Quân nghĩ đã xong rồi, nhả miếng khăn trong miệng ra.

"Kìa, ca ca còn chưa xong." Một câu này của Trương Thành khiến cơn ác mộng của nó trở về một lần nữa.

Trương Thành chứng kiến dáng vẻ sửng sốt của đối phương, nhịn không được phì cười ra tiếng: "Tiểu Quân cũng biết sợ đau sao?"

Ta là người, không phải thần thánh, dĩ nhiên cũng biết đau!

Trương Dục Quân buồn bực nghĩ, ai oán ca ca không biết tiếc thương cho nó, mông vừa nhấc khỏi ghế chưa bao lâu lại phải ngồi xuống.

"Phải sát trùng bằng cồn nữa."

Dứt lời, Trương Dục Quân run run một trận, cuối cùng đem miếng khăn nhét lại vào mồm, thái độ bất cần mặc cho ca ca xử trí.

"Ngoan nào, một lần nữa là xong." Vỗ nhẹ mu bàn tay đang đặt trên đùi, Trương Thành thu lại nét cười nơi khóe miệng, có chút thở dài. Xem ra lần thương tích này của Tiểu Quân quả thật không nhẹ nhàng, bằng không một đứa cứng rắn bướng bỉnh như nó đã không bộc lộ chịu đựng đau đớn tới mức này.

Trương Thành cầm lọ cồn đổ xuống bông gòn, mặt Trương Dục Quân tức thì đen như đít nồi, hai mắt khép chặt chuẩn bị cho màn tra tấn tiếp theo.

Đột nhiên một lùa gió mát thổi qua, Trương Dục Quân cảm thấy có gì đó không đúng, mi mắt từ từ hé mở, gương mặt mềm mại của ca ca gần trong gang tấc, hai cánh môi xinh chụm lại, thổi vù vù vào mặt nó, tay ca ca dịu dàng thoa cồn lên, không hề mang lại một chút đau đớn, chỉ có cảm giác mát lạnh tại miệng vết thương truyền đến.

"Xong rồi." Trương Thành đóng nắp lọ cồn, sờ sờ mặt nó. "Em mở miệng thử xem nào."

Trương Dục Quân bỏ khăn xuống, bắt đầu vận động khớp cằm: "Ca ca."

Hoàn hảo đường chỉ không bung ra, Trương Thành xem như nhẹ nhõm được một phần.

"Vẫn còn đau sao? Em nhai cơm được không?"

"Một chút." Nói xong, nếp nhăn trên trán liền nhíu lại, Trương Dục Quân tay ôm một bên má, nội tâm chửi rủa không ngừng.

Kỳ thực thời điểm ca ca chu mỏ thổi lên vết thương của nó, nó đã nảy sinh ý định ngay tại chỗ ngoạm lấy mồm ca ca, đút lưỡi vào chơi đùa ca ca của nó. Bất quá với cái tình trạng này, nhiều khi mυ"ŧ môi còn không được, huống chi là đá cháo lưỡi với ca ca.

"Ca ca nấu cháo nhuyễn cho em ăn nhé."

Trương Thành không hề hay biết trong đầu Trương Dục Quân đang suy nghĩ gì, thấy mặt nó không vui, cậu không đành lòng ôm lấy mặt nó.

Ngó nhìn một lúc ngoài hành lang, cha đã ra đầu trấn gặp bằng hữu ăn nhậu, mụ mụ vẫn còn trên phòng khách đợi cha về, Trương Thành hạ quyết tâm đánh liều một lần, dạng hai chân ngồi trên đùi Trương Dục Quân, tay ôm cổ nó, đôi môi nhỏ nhắn táo bạo hôn xuống.

Mặc cho nam nhân ướt đẫm mồ hôi, cậu vươn ra đầu lưỡi nhỏ, ngay tại đôi lông mày kiếm dày rậm, khóe mắt đến sống mũi, miệng vết thương vừa khâu chỉ, cuối cùng là hai cánh môi nam tính đang khép hờ, cậu đều hôn liếʍ thật nhiệt tình.

Trương Dục Quân bị khơi mào du͙© vọиɠ, kích động đẩy mạnh eo nhỏ của Trương Thành, tay to háo sắc luồn vào trong áo, loạn vuốt tấm lưng nhẵn nhụi, tay còn lại đi xuống quần cậu, chui vào qυầи ɭóŧ, bóp nắn hai cánh mông mập mạp đang cọ sát dưới háng nó.

"Ca ca." Môi Trương Thành dán sát môi nó, bốn mắt chạm vào nhau, ngữ khí trầm thấp mang theo thiệt thòi chui vào màng nhĩ. "Không hôn lưỡi được."

Trương Thành nâng mặt nó lên, ôn nhu nở nụ cười: "Không sao."

Rồi cậu thả xuống một cái hôn nhẹ trên môi nó: "Chạm môi như vậy là được."

"Không thích." Trương Dục Quân hừ mạnh, bộ dạng hiện tại mới đúng thiếu niên mười ba tuổi đầy tính khí trẻ con.

"Đợi vết thương bình phục, Tiểu Quân có thể tùy ý hôn ca ca." Tay cậu nghịch ngợm vuốt mấy sợi tóc rối trên đầu nó, ánh mắt ngập tràn sủng ái.

"Nhưng mà..." Trương Thành nghĩ tới một chuyện, sắc mặt liền trầm xuống. "Ngày mai Tiểu Quân quay lại trường, sẽ rất lâu mới về nhà sao?"

Khoảng thời gian Trương Dục Quân không có ở nhà, Trương Thành tựa như người bệnh tự kỷ nằm trong phòng, ôm sách vở cũ của nó ngắm nghía mãi không chán, cha và mụ mụ không hề hé răng nhắc đến nó một chữ, nếu không phải chính mình đơn phương nhung nhớ đệ đệ, cậu còn nghĩ căn nhà này không hề có sự hiện diện của nó, trống trải và lạnh lẽo.

Trương Thành nói xong, được bàn tay Trương Dục Quân đặt sau gáy, ngã đầu cậu nằm xuống, đem mặt cậu chôn trong cổ nó.

"Tiểu Quân tập trung học hành thật tốt. Lâu đến cỡ nào ca ca vẫn luôn chờ đợi em."

Ôm lấy Trương Thành, Trương Dục Quân nghiêng đầu, hôn lêи đỉиɦ trán của cậu.

"Ta sẽ thường xuyên viết thư cho ca ca."

Nhắc đến chuyện viết thư, Trương Thành sực nhớ tới bức thư Trương Dục Quân gửi cho cậu.

"Không... không cần đâu."

Sợ đối phương hiểu lầm vì câu nói của mình, cậu luống cuống muốn giải thích, nhưng loay hoay một hồi vẫn không biết nên mở miệng như thế nào, sau cùng lại là sợ hãi cúi đầu, nửa câu cũng không dám hó hé.

"Ta nhờ bằng hữu viết cho ta."

Nghe Trương Dục Quân nói vậy, Trương Thành càng không có cách nào trả lời.

Vấn đề đều không nằm ở chỗ chữ viết cẩu thả hay quá khó đọc, bất kể đối phương có nhờ người thứ hai viết thư đi chăng nữa, cậu vẫn không có khả năng đọc được một câu chữ nào.

Trong khi Trương Thành đang mặc cảm tự ti, Trương Dục Quân ngồi bên dưới bắt đầu động não, dò xem ca ca của nó còn đang giữ thêm một bí mật nào khác giấu diếm mình nữa không.

Vừa nghĩ xong, ca ca bất chợt đứng dậy, đi tới chỗ bàn học lấy bức thư ra, ngó ngàng rất lâu không nói lời nào.

"Ta đọc ca ca nghe."

Trương Dục Quân đột nhiên từ phía sau bước tới, cầm lá thư lên, Trương Thành giật mình quay đầu, bị nam nhân ôm ngang eo ngồi lại trên đùi, lưng dán vào ngực nó, bên tai vang lên một âm đọc dễ chịu mà cậu chưa từng nghe qua.

"Ca ca, hơn một tuần ta không tới căn tin trường, quả thật không thể nuốt được cơm trưa ở đây, đồ ăn quá khô, mùi vị rất khó ngửi. Ta nhớ canh bò nấm của ca ca, nhớ mỗi bữa cơm ca ca nấu cho ta ăn.

Ta nhớ anh. Thực sự rất nhớ anh."

Tốc độ đọc của Trương Dục Quân chậm rãi, phát âm rõ ràng, ngón tay ngăm đen của nó đặt trên mặt giấy, miệng đọc tới đâu, tay nó chỉ đến đó.

Trương Thành ngồi phía trước chuyên tâm lắng nghe, mắt lia từng câu chữ theo ngón trỏ Trương Dục Quân, lại vì nội dung của bức thư không khỏi khiến mặt cậu đỏ bừng.

"Ca ca, anh có khỏe không? Ta nhớ đôi môi của anh, nhớ mùi hương của anh, ngay lúc này rất muốn hôn anh, ôm chầm lấy anh, muốn đến phát điên mất.

Ta sẽ trở về nhà sớm. Đợi ta.

Tiểu Quân."

Đọc được mấy dòng này, Trương Dục Quân phải vứt hết mặt mũi, kiên nhẫn đến nhường nào. Nhưng suy cho cùng suy đoán của nó không sai, ca ca ngồi im ngoan ngoãn, chăm chú lắng nghe từng câu như vậy, quả nhiên đã quên hết toàn bộ mặt chữ.

"Cái này." Trương Thành chỉ tay vào hai chữ ở hàng cuối cùng, quay đầu hỏi. "Đây là tên của em sao?"

Trương Dục Quân lấy cây bút dưới ngăn bàn, ngay chỗ trống mặt giấy viết ra ba chữ "Trương Dục Quân".

"Tên của ta, Trương_Dục_Quân." Thanh âm không nhanh không chậm, đợi người kia gật đầu đã hiểu, nó tiếp tục viết thêm hai chữ phía dưới. "Tên ca ca, Trương _Thành"

Bàn tay Trương Thành vươn ra, khẽ sờ hai hàng chữ nằm san sát nhau, đôi mắt kìm không được nổi lên một tầng nước mỏng.

Trương Thành chợt nhớ lại thời điểm vào lớp một, giống như Tiểu Quân mấy năm trước, trên người mặc đồng phục trường, cổ đeo khăn quàng đỏ, ngày đó là lần đầu tiên, cũng như là lần cuối cùng, mụ mụ đưa đón cậu đi học.

Người ta vẫn thường nói, ngày đầu đi học là kỉ niệm đáng nhớ nhất, Trương Thành cũng vậy, đêm trước ngày đến trường, cậu không tài nào ngủ được, đó là loại cảm giác phấn khích, hồi hộp và đầy mong chờ, cho đến khi cậu nhận ra một điều, cậu không thể đọc được chữ, càng không thể viết chữ, chủ nhiệm lớp cũng không đủ kiên trì dạy kèm một học sinh chậm nhiệt như cậu.

Mãi đến nửa học kỳ sau, Trương Thành mới minh bạch, ngay từ khi ba tuổi, các đồng học trang lứa đã được học qua môi trường giáo dục mầm non, được cha mẹ hướng dẫn đọc bảng chữ cái ở nhà, căn bản sớm đã tiếp thu được mặt chữ trước khi vào tiểu cấp.

Điều kiện gia đình khó khăn, cậu là học sinh ngoại lệ bỏ qua cấp học mẫu giáo, cha và mụ mụ cũng chưa bao giờ chỉ dạy cho cậu, chỉ nghĩ mọi cách ném cậu vào trường, bớt đi chướng tai gai mắt trong nhà, lại đồng thời ép cậu nhồi nhét thật nhiều kiến thức, thành tích giỏi giang như bao đứa trẻ khác trong thôn.

Vừa học thuộc chữ cái, vừa trau dồi kiến thức, bộ não tiếp thu quá chậm, kết quả cậu không thể thành toàn được như nguyện vọng của phụ mẫu, chỉ nhận về một cái mác "phế vật song tính" từ bọn họ.

Nghỉ học từ đầu học kỳ lớp ba, tính đến thời điểm hiện tại đã qua bảy năm, cậu không thể nhớ được mặt chữ nào nữa, nhiều nhất cũng chỉ là những đường nét cơ bản, chẳng hạn như số thứ tự, hoặc bảng phiên âm rút gọn.

Mấy lần đến trường đóng học phí cho đệ đệ, cậu đều nhờ nhân viên thu ngân viết hộ thông tin cá nhân, chung quy không có đυ.ng bút qua một lần.

Nắm cây bút trên tay, Trương Thành run run đè lên mặt giấy, bắt đầu vẽ một nét nhỏ. Đã lâu không cầm bút, bản năng tự nhiên khiến cậu vô thức sử dụng động tác cầm đũa mà viết.

"Thả lỏng." Trương Dục Quân đem ngón trỏ và ngón giữa Trương Thành kẹp vào thành bút, lòng bàn tay của nó ôm trọn tay cậu, đầu ngón tay ca ca xinh xắn màu hồng nhạt, ấn vào đầu bút biến trắng bệch, nghuệch ngoạc viết xuống một chữ "Trương".

Chỉ mới hoàn thiện một chữ, đầu Trương Thành đã lấm tấm mồ hôi, lòng nhẹ nhõm chưa từng thấy.

Trương Dục Quân cầm tay cậu, tiếp tục viết nốt chữ "Thành".

"Còn tên của em." Thấy nó dừng bút, Trương Thành sốt ruột quay đầu.

Đôi mắt Trương Dục Quân hiện lên ý cười, lại ôm tay cậu, ngay bên trái tên cậu thong thả viết ra ba chữ của nó.

"Chữ ca ca còn khó nhìn hơn của em nữa." Trương Thành nhìn nét bút run run trên mặt giấy, miệng cười ngây ngô, rồi cậu chợt nghĩ ra cái gì, lấy lại cây bút trên tay nó.

Trương Dục Quân không rõ ca ca định làm gì, một lát sau, ca ca buông bút xuống, bóng đổ từ bàn tay ca ca vừa rời đi, xuất hiện ở giữa hai cái tên là một hình trái tim xiên xiên vẹo vẹo.

Trương Dục Quân rung động, tim đập loạn mãnh liệt.

"Tiểu Quân."

Một tiếng gọi hòa nhã cất lên, hai hàng lông mi Trương Thành nhẹ run đầy diễm lệ, gò má ửng hồng, đôi vai mảnh mai hơi co lại, dáng vẻ thẹn thùng tựa như nữ sinh vừa được tỏ tình, nhìn nó thật lâu rồi nói.

"Ta...ta phát hiện..."

Trương Thành nói nửa chừng thì im bặt, mặt càng đỏ thêm, Trương Dục Quân kiên nhẫn chờ đợi, cánh tay hữu lực trói chặt cậu vào trong ngực.

Được nam nhân chủ động rút khoảng cách, Trương Thành xoay người nhìn qua, gương mặt nam tính quyến rũ càng khiến cho cậu đứng ngồi không yên, cẩn thận nặn từng chữ một.

"Ca ca... thực sự rất thích em."

Trương Dục Quân áp môi trên gò má cậu, trầm giọng hỏi: "Thích như thế nào?"

"Thích..." Bị hơi thở nóng rực thổi vào cổ, Trương Thành rụt vai lại, nhưng không hề mang ý né tránh, lấy hết dũng khí thổ lộ: "Thích đến phát điên."

Câu này của Trương Thành là cố ý bắt chước văn thư Trương Dục Quân mà nói.

Trương Dục Quân nghe xong, lục phủ ngũ tạng sôi trào như biển lửa, ôm cơ thể nhỏ nhắn ca ca chặt đến không kẽ hở.

Môi nó hôn lên, mạnh mẽ mυ"ŧ bờ môi cậu, mặc kệ động tác chạm đến vết thương có bao nhiêu gây đau nhức.

"Em đừng lộn xộn, chỉ sẽ bung ra mất."

Bị từ chối hôn môi, Trương Dục Quân lửa giận ngút trời, nhịn không được mắng to: "Muốn bung liền bung! Ca ca đừng quản!"

"Em nhỏ giọng thôi, mụ mụ còn ở trong nhà." Thả bàn tay đang che lấp miệng nó, Trương Thành thở dài. "Vết thương sâu như vậy, khẳng định sau khi hồi phục sẽ để lại sẹo, ca ca thương em còn chưa hết, em còn để ca ca đau lòng sao."

Thấy nó trầm mặc, cơ bản đã tiết chế được giận dữ, cậu âu yếm quanh cổ nó, nghẹn ngào: "Thực xin lỗi, là ca ca đã gây phiền toái cho em."

"Thực sự cảm thấy có lỗi?" Trương Dục Quân đột nhiên đè thấp giọng hỏi, Trương Thành ngẩng đầu, không hiểu tại sao có cảm giác bất an.

"Tiểu Quân... em tức giận sao?" Gương mặt lạnh lẽo của nó khiến cậu sợ hãi. "Nếu như em muốn ca ca bù đắp cho em, ta sẽ-"

Ba chữ "đáp ứng em" chưa kịp ra khỏi miệng, một giọng nói sắc lạnh đầy thị uy vang lên.

"Cởϊ qυầи, móc l*и cho ta xem."

Đầu Trương Thành lập tức nổ tung, cánh tay trên cổ Trương Dục Quân vô thức trượt xuống ngực nó.

"Tiểu Quân... cái này... ca ca sao có thể?"

Miệng nói là một chuyện, nhưng cơ thể phản ứng thế nào lại là một chuyện khác.

Tay Trương Dục Quân thừa dịp đang ở trong quần Trương Thành, nhìn thấy sự nứиɠ l*и hiện rõ trong đôi mắt thẹn thùng của ca ca, nó đẩy sâu xuống dưới, từ từ đi qua rãnh mông tới khe l*и, quả nhiên đã ướt đầy nước da^ʍ.

"L*и ướt nhẹp, nứиɠ rồi sao?" Ngón tay nó vẽ tròn quanh mép l*и, đem dịch nhờn cuốn thành vòng như cuộn chỉ, nước l*и sợi đặc sợi mảnh dính sền sệt vào tay nó.

"Đừng... đừng mà... ưʍ..." Giọng Trương Thành nhỏ dần, rồi chuyển thành tiếng rêи ɾỉ mềm mại ngay khi ngón tay của nam nhân nhét vào âʍ đa͙σ.

Trương Dục Quân thấy thế, không chút khách khí đâm vào ba ngón, ba ngón tay xòe rộng hết mức, gảy mạnh từng thớ thịt bên trong. Lỗ l*и bị bắt nạt tập thể, lập tức thít chặt như một cử chỉ phòng vệ, kẹp lấy ba ngón tay của nó, tưới thêm một mảng nước nóng hổi.

"Ưʍ... Tiểu Quân...như vậy không được...mụ mụ còn trên nhà...A..."

Người Trương Thành co giật như bị kích điện, một lần nữa đầu hàng trước sự hành hung của nam nhân, hai cặp đùi trắng ngần dính vào nhau, bàn tay vừa rồi còn ve vãn trước ngực nó, không tự giác túm chặt lấy dây áo, cổ áo ngoài ý muốn kéo xuống dưới, phơi bày bộ ngực ngăm đen bóng lưỡng, ngẫu nhiên còn lồ lộ hai núʍ ѵú nâu sẫm nam khí, chọc mù thị giác Trương Thành.

"Đĩ da^ʍ, nứиɠ đến mức này còn giả vờ thanh cao!"

Ngữ điệu Trương Dục Quân trào phúng, đem nốt bàn tay còn lại vói trong quần, sờ vào mớ lôиɠ ʍυ mềm mại, nắm thóp bé ©ôи ŧɧịt̠ khiêm tốn đang cương cứng. Tay nó vừa dài vừa to, vừa xoa bóp dươиɠ ѵậŧ, đồng thời đùa nghịch lông l*и của Trương Thành.

Quá bất ngờ, Trương Thành nhịn hết nổi khóc quắn lên, bả vai rụt lại, đem một tay ghì lấy cổ tay Trương Dục Quân, miệng nhỏ xinh xắn không kiểm soát được chảy nước miếng, phát ra từng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều chạm vào lòng người.

"Ưʍ... nhanh quá... ca ca không được..... A..."

Trương Dục Quân nghe vậy, càng ra sức móc l*и phành phạch, ngón tay linh hoạt như phới đánh trứng tự động, khuấy đảo điên cuồng, nước da^ʍ kêu vang òng ọc không ngớt, theo khe hở bắn tới tấp tay nó, qυầи ɭóŧ lẫn quần ngoài Trương Thành đều bị tưới ướt sũng, lan rộng thành một vũng từ dưới đáy lên vùng tam giác, thoạt nhìn còn tưởng là đang đái dầm.

Bị kí©h thí©ɧ dữ dội, Trương Thành sướиɠ điên dại, cơ thể hoàn toàn dựa vào Trương Dục Quân, giật nảy liên hồi theo từng cú móc l*и và sóc lọ ác liệt của nó.

Kiềm nén âm giọng được vài phút, Trương Thành giựt áo Trương Dục Quân cắn vào trong miệng khóc toáng lên, ưỡn cong eo ra trước, hai lỗ niệu đạo không ngừng phọt ra nước da^ʍ, chảy lênh láng ra quần, ướt luôn đũng quần của nó.

Cơn co giật còn chưa dịu xuống, Trương Thành đã bị ôm đặt trên kệ bếp, nghe được một câu ra lệnh đáng sợ của nam nhân.

"Mau cởϊ qυầи, tiếp tục móc l*и, tay kia móc c̠úc̠ Ꮒσα!"