Chương 6

Tối hôm đó, Nhài đã kể mọi việc với Việt cùng mong muốn anh sẽ đi kiểm tra cho yên tâm. Lúc đầu, Việt hơi ngại. Nhưng sau một hồi, Nhài đã thuyết phục được Việt. Hai vợ chồng quyết định sẽ giấu bố mẹ Việt

Rạng sáng hôm sau, vợ chồng Nhài dậy sớm bắt xe lên bệnh viện Tỉnh kiểm tra. Vị bác sĩ hôm trước đã hướng dẫn cho Việt cách lấy tϊиɧ ŧяùиɠ xét nghiệm. Sau khi làm tϊиɧ ŧяùиɠ đồ, hai vợ chồng Nhài ngồi đợi kết quả. Đó quả là những giây phút vô cùng căng thẳng. Nhài bấu chặt hai tay vào nhau, mồ hôi rịn ra. Một lúc sau,vị bác sĩ kia gọi vợ chồng Nhài vào.

- Lúc nhỏ cháu có mắc quai bị không? - bác sĩ hỏi Việt.

Việt suy nghĩ một lúc mới trả lời:

- Dạ hình như có ạ! Cháu nhớ có lần bị sưng má và sốt nhưng rồi mẹ cháu đắp cái gì đó là khỏi. Mà cháu bị làm sao ạ?

Bác sĩ gỡ kính xuống , khẽ nói :

- Rất tiếc, lượng tϊиɧ ŧяùиɠ của cháu quá thấp, gần như không có. Thông thường, một người đàn ông phải có >= 39 triệu con tϊиɧ ŧяùиɠ và phải 58% còn sống. Nhưng kết quả tϊиɧ ŧяùиɠ đồ của cháu quá thấp,không thể kích tăng lên được. Cái này do nhiều nguyên nhân lắm nhưng có thể lúc nhỏ cháu chữa quai bị không dứt điểm nên tinh hoàn bị viêm nhiễm...

Nhài không còn nghe thấy gì nữa. Tai cô như ù đi. Trời ơi,sao vợ chồng cô lại bất hạnh thế này? Cô thấy Việt nắm chặt tay, gân xanh nổi lên nhưng tay vẫn run rẩy, mắt anh vằn lên những vạch đỏ. Nhài nước mắt lưng tròng giữ tay vị bác sĩ :

- Xin cô, cô có cách gì giúp vợ chồng cháu không ạ? Khoa học giờ tiến bộ lắm mà cô? Chúng cháu không thể....

Vị bác sĩ nắm chặt tay Nhài như an ủi :

- Hiện tại với trường hợp của chồng cháu thì chưa thể làm gì được. Nếu lượng tϊиɧ ŧяùиɠ xấp xỉ thì chúng tôi có giải pháp nhưng thế này thì vô cùng khó khăn. Tôi cũng rất thương cháu nhưng...

Nhài khóc nức nở. Mọi thứ trở nên rối ren. Cô và anh đã yêu nhau, dành cả thanh xuân cho nhau để cố gâng xây đắp hạnh phúc, vậy mà... Tiếng vị bác sĩ lại cất lên:

- Thôi, bây giờ vợ chồng cháu bàn bạc đi. Có thể lấy tϊиɧ ŧяùиɠ người khác cấy vào người vợ hoặc xin con nuôi cũng được. Miễn là vợ chồng hòa thuận mà

Vợ chồng Nhài chào bác sĩ ra về. Ngồi trên xe khách,không ai nói với ai câu nào. Dường như cả hai đều chưa tin được những gì đang diễn ra. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Nhài thương Việt,xót xa cho phận mình, cố gắng vun vén mà giờ không được làm mẹ , vậy mà vẫn mang tiếng " không biết đẻ". Còn Việt lại tự dằn vặt mình. Nhài khẽ kéo tay áo Việt hỏi:

- Anh ơi,bây giờ làm thế nào hả anh?

Việt trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:

- Anh xin lỗi.. anh không nghĩ lại như thế này..

Nhài rưng rưng nước mắt :

- Anh không có lỗi. Chúng ta sẽ tìm ra cách mà đúng không anh?

Việt thở dài:

- Tạm thời ta giữ bí mật đã nhé. Anh sẽ suy nghĩ.

Vào đến sân, mẹ Tâm đang phơi lúa. Vừa thấy Ngài, mẹ nói bóng gió:

- Làm dâu giờ sướиɠ thật. Cái gi gỉ gì gi luôn có mẹ chồng. Chỉ mỗi việc ăn rồi chơi cũng đẻ không nổi một mụn con.

Tất cả những cố gắng để ngăn dòng nước mắt của Ngài đều vô ích. Nhài đứng sững, những xót xa, tủi cực, cả nỗi đau sáng nay dồn chứa lại, ép cho dòng nước mắt thi nhau lăn dài trên khuôn mặt trái xoan. Ngài muốn gào lên rằng " tại con bà chứ đâu phải tôi. Một mình tôi chửa đẻ được sao?" . Nhưng rồi Nhài nhìn sang Việt,thấy tay anh nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên. Rõ ràng anh đang kìm nén cảm xúc cao độ nhưmg vẫn tỏ ra bình thản :

- Mẹ vô lý thế. Sinh con đâu phải muốn là được. Sao mẹ cứ đổ lên đầu vợ con thế

Bà Tâm chống nạnh trừng mắt lên:

- Không tại nó không lẽ tại mày hay tại tao? Đàn bà không biết đẻ thì làm được giống gì hả con?

Việt nắm chặt bàn tay Nhài đang run lên vì giận:

- Mẹ, vợ con chưa đẻ rồi sẽ đẻ. Mới hơn một năm mà mẹ ầm ĩ lên thế. Nhài hiền lành, chăm chỉ có mất lòng ai đâu mà mẹ khắt khe thế. Ngày trước mẹ đâu thế này.

Bà Tâm gào lên :

- Trời ơi là Trời! Nó cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì hả Việt? Mà giờ mày ăn nói với mẹ mày hỗn xược thế hả? Ngày trước tao nghĩ nó có thể sinh cháu cho tao, nhà được một mình mày, giờ nó không đẻ được cháu nối dõi, mày định để dòng họ này tuyệt tự à Việt?

Việt dường như không kìm được nữa, anh lớn tiếng :

- Vậy nếu nguyên nhân không phải do cô ấy mà là do con thì sao?

Bà Tâm lại gào to hơn:

- Ôi Trời ơi là Trời! Nuôi nó lớn, cho ăn học, lấy vợ cho nó giờ nó trả treo tôi này..

Rồi bà chỉ tay vào Nhài :

- Mày, loại cây độc không trái gái độc không con, chính mày làm đảo lộn gia đình tao. Cút!