Chương 49

Nhìn thấy số điện thoại hiển hiện trên màn hình, Nhài cố ổn định cảm xúc, tần ngần mãi mới quyết định bấm nút nghe:

- Dạ con nghe dì!

- ......

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Nhài bỗng hốt hoảng:

- Dì nói sao? Cu Sóc...

Nhìn ra vẻ run rẩy của Nhài, Hùng liền cầm lấy điện thoại:

- A lô, dì Ngát, con Hùng đây ạ!

- ......

Hùng nghe điện thoại rồi gấp gáp :

- Dạ , chúng con sẽ về ngay!

Sau khi dập điện thoại, Hùng kéo tay Nhài:

- Đi em, chúng ta đi đón con!

Nhài lúc này đôi mắt đã đỏ hoe khi nghe những gì dì Ngát nói. Trên đường về quê, Hùng đã thuật lại tỉ mỉ hơn ngọn nguồn câu chuyện. Mọi thứ khiến cô quá ngỡ ngàng...

Vân đã đưa cu Sóc về nhà ngoại ở quê vì lo Nhài sẽ báo công an. Lúc đầu, Vân định dùng cu Sóc để uy hϊếp Nhài vì phi vụ không thành và người của ông Khang cũng đang truy lùng Vân. Nhưng rồi Vân suy nghĩ lại. Trước đây, trong một lần đi khách, Vân đã phải lòng một vị khách làng chơi. Vì muốn gắn bó với người đàn ông ấy mà Vân đã không sử dụng biện pháp tránh thai. Khi biết mình mang bầu, Vân vô cùng sung sướиɠ và báo với người khách kia với mong muốn là người đàn bà trong bóng tối chứ không cần danh phận. Nhưng con người khốn nạn đó sợ ảnh hưởng đến danh dự và công việc nên đã ép Vân phải bỏ cái thai đi. Ông ta đưa cho Vân một số tiền lớn, mua căn chung cư mà Vân ở và đưa cô tới tận bệnh viện để tận mắt chứng kiến cảnh đứa con bị tống hẳn ra khỏi người cô. Dù Vân van xin, thậm chí chấp nhận ra đi để nuôi con một mình nhưng người đàn ông ấy muốn diệt tận cùng những gì là của chung hai người. Và rồi người ấy cắt đứt mọi liên lạc với cô. Nếu còn sống,con của Vân cũng bằng tuổi cu Sóc. Mà cũng phải, cái nghề như Vân thì có con sao được? Vân vô cùng đau đớn, đau mà vẫn yêu, vẫn cố chấp ở lại căn hộ đó để hi vọng một ngày người đàn ông kia quay lại với cô.

Vì thế, suy nghĩ chán chê, Vân quyết định đưa cu Sóc về nhà mẹ đẻ của cô để vừa tránh tạm lũ người của lão Khang vừa có người chăm sóc thằng bé. Trong thâm tâm , Vân không hề muốn hại cu Sóc bởi nhìn thấy đứa bé, Vân lại nhớ tới đứa con chưa kịp thành hình của mình. Nhưng cô không thể ở lại Hà Nội nữa bởi cô đang bị lũ người kia truy sát và cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Nhài. Nhà Vân ở quê cách nhà Nhài không xa nên ai cũng biết đứa bé cô đưa về là con của Nhài. Vân đã nói dối rằng thằng bé nhớ ông bà ngoại mà Nhài bận công việc nên Vân đưa bé về chơi mấy ngày. Tuy nhiên, Vân không qua mắt được dì Ngát:

- Sao Nhài nó không nói gì với cô cả nhỉ? Con bé này bận kiểu gì mà không đưa được con về chơi? Hay nó ốm, cô phải gọi nó xem sao!

Lúc này, Vân quỳ thụp xuống:

- Con ...xin cô, con sai rồi, là... là.. con... hại Nhài..

Dì Ngát hoảng hốt:

- Con đã làm gì nó?

Vân nức nở:

- Con... con... đã giới thiệu Nhài vào chỗ nhà hàng con đang làm..nhưng...

Dì Ngát sốt cả ruột:

- Rồi sao? Nó làm sao?

Vân cúi gầm mặt:

- Nhưng thực ra... đó là một địa điểm mại da^ʍ trá hình.... ông chủ ở đó ... rất thích Nhài... nên con...

Dì Ngát không thể nghe tiếp nữa, lao vào tát con Vân nổ đom đóm:

- Con mất dạy, tao biết ngay mà, làm gì có chuyện mày đi làm thuê mà nhiều tiền thế. Và một đứa như con Nhài không bao giờ làm việc quên cả con. Mày khốn nạn hết phần thiên hạ, mày nhơ nhớp thì bẩn một mình thôi, sao lại lôi kéo nó vào hả?

Vân vẫn nức nở khóc. Mẹ Vân nghe chuyện, ôm chặt lấy ngực mà khóc:

- Trời ơi là trời, tao tưởng mày lên thành phố làm ăn đàng hoàng , chẳng ngờ mày không những phá nát đời mày lại còn lôi kéo người khác vào. Hóa ra lâu nay chúng tao tiêu những đồng tiền bẩn thỉu. Mày cút đi! Trả con cho người ta rồi đi đi! Tao từ mặt mày!

Mỗi người một nỗi đau riêng,hai mẹ con cùng khóc. Vân lúc này mắt đẫm nước nhưng vẫn hằn lên những tia uất ức:

- Phải. Con bẩn thỉu. Vậy tại sao mẹ không tự hỏi xem khi bố cấp cứu vì tai biến não lấy tiền đâu ra để chữa bệnh cho bố, hay con dương mắt nhìn bố ra đi, rồi tiền đâu cho các em ăn học hay để chúng bỏ học giữa chừng rồi lại đi bưng bê kiếm sống?

Mẹ Vân nức nở:

- Nhưng tao không chấp nhận được cái nghề đó!

Dì Ngát không ngồi lại nữa mà bế cu Sóc về rồi gọi điện cho Nhài. Mấy tiếng đồng hồ sau, Nhài và Hùng về tới nhà. Vừa thấy con, Nhài òa khóc rồi lao lại, ôm chầm lấy con , xoa nắn khắp người:

- Sóc, con có sao không? Con đau ở đâu không?

Cu Sóc nhìn mẹ mắt đã sưng húp, thằng bé không biết chuyện gì xảy ra:

- Mẹ khóc ạ mẹ? Sóc có sao đâu mà đau hả mẹ? Dì Vân mua nhiều đồ cho Sóc ăn rồi bảo Sóc hôm nay nghỉ học về thăm ông bà ngoại mà.

Lúc này, cu cậu mới để ý đến người đi cùng mẹ, vội khoanh tay chào:

- Sóc chào chú Hùng!

Hùng xoa đầu cu Sóc. Anh hiểu Vân dỗ thằng bé đi chơi để đưa về đây. Dù cuối cùng Vân chọn cách không hại cu Sóc nhưng lỗi lầm của cô ta thì không thể tha thứ được. Sau khi kể mọi chuyện cho dì Ngát, Hùng và Nhài nhờ dì trông con rồi cùng đến nhà Vân. Khi đến nơi, hai người thấy nhà Vân rất ồn áo, hàng xóm đến rất đông. Ở giữa sân, Vân đang quỳ xuóng cầu xin bố mẹ:

- Con xin bố mẹ, con sai rồi,xin bố mẹ đừng từ mặt con!

Nhưng mẹ Vân quả quyết:

- Mày bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ, cút ngay đi!

Trong đám người tới xem có bao lời bàn tán nổi lên:

- Hóa ra nó đi làm gái!

- Khϊếp, ghê gớm thật!

Hùng và Nhài đang cố chen vào thì lại nghe một bà nói:

- Ồ, con Nhài đi với cả thằng Hùng kìa. Công khai rồi nhỉ? Chồng bỏ chả sai, nhà bà Tâm nuôi con cháu người ta mấy năm trời!

Nhài không thèm để ý những lời nói ấy, cô quen rồi. Nhưng bỗng một tiếng gọi khiến cô giật mình:

- Nhài!

Cả hai ngoảnh lại, mẹ con Việt và cả Thúy cũng đang có mặt ở đây, quả là ở quê không điều gì giấu diếm được ai. Việt đến trước mặt cô mỉa mai:

- Tôi tưởng cô thanh cao lắm, chẳng ngờ ra Hà Nội làm gái, bán vốn tự có để nuôi con. Cô quá trơ trẽn, mẹ tôi nói quả không sai. Cô không bảo vệ được thằng bé cũng đừng làm nhơ nhớp tuổi thơ của nó.

Lời vừa dứt, Việt lãnh ngay một cú đấm như Trời giáng, ngã lăn ra đất.