Chương 44

Nhài vừa bước ra đến cửa chợt nghe tiếng bà Tâm gọi giật lại:

- Khoan đã!

Nhài đứng lại nhưng mặt vẫn hướng ra cửa, chờ đợi câu nói tiếp theo của bà Tâm. Bà ta đi ra và nói dõng dạc:

- Cô đến đây như thế nào thì ra đi như thế ấy. Ai dám bảo đảm rằng lúc chúng tôi không có nhà, cô đã tranh thủ vơ vét?

Hai tay Nhài nắm chặt tay kéo vali đến mức nổi cả gân xanh, cô xoay người lại và cười nhạt:

- Tôi chỉ muốn đi ra khỏi đây một cách yên ổn, tôi chả bao giờ đếm xỉa tơ vương gì của cải của các người. Mặc dù trong cái nhà này có phần đóng góp của tôi nhưng tôi không cần, bà có hiểu không?

Bà Tâm vẫn không buông tha cô:

- Cái loại đàn bà lăng loàn cái gì cũng có thể làm như cô thì chẳng có gì chắc chắn cả. Việt, kiểm tra hành lí của nó cho mẹ!

Việt nhìn Nhài, trong đáy mắt gợn lên tia áy náy. Rồi anh ta giữ tay bà Tâm:

- Mẹ thôi đi! Đã chia tay sao cứ dây dưa thế?

Thúy cũng chen vào:

- Phải đấy bác ạ! Chị ấy có lấy cái gì thì coi như ta bố thí cho người nghèo đi!

Bà Tâm cười lớn rồi nói:

- Con bao dung quá Thúy ạ! Uhm, con nói đúng. Loại khố rách áo ôm như nó ta không thèm chấp!

Dù rất tức giận nhưng bề ngoài Nhài vẫn tỏ ra bình thản:

- Thưa bà, nếu thích, bà có thể kiểm tra. Tôi chả sợ quái gì cả bởi chẳng làm việc gì khuất tất thì việc gì phải sợ. Chỉ những kẻ lén lút làm việc xấu sau lưng người khác mới có tật giật mình thôi.

Bà Tâm trợn mắt:

- Mày... mày nói gì?

Nhài lại cười:

- Ấy, bác đừng xúc động kẻo đột quỵ ra đấy thì khổ. Phải thật khỏe mạnh mà tận hưởng những ngày xuân cùng con dâu mới chứ!

Nói rồi,cô quay bước ,đặt vali lên xe máy và đi thẳng về nhà ngoại. Vừa thấy cô, bố và dì Ngát vội chạy ra hỏi:

- Sao rồi con? Họ có làm gì con không? Con có đau ở đâu không?

Cô ôm lấy dì:

- Con không sao đâu dì ạ, con chả đau ở đâu cả. Cu Sóc đâu rồi ạ?

Dì Ngát nhìn cô một lượt, sau khi thấy Nhài vẫn ổn liền nói:

- Sóc ngủ rồi, ngoan lắm!

Cô thở phào. Người cô chẳng đau ở đâu cả, chỉ trong trái tim cô có một vết thương chưa lành nổi. Nhưng cô sẽ không đào khoét nó ra thêm nữa, cô còn gia đình,còn con trai. Đêm hôm đó, cô ôm cu Sóc ngủ ngon lành, bỏ lại ngoài kia tất cả bão giông của cuộc sống.

Sáng hôm sau, Nhài ra chợ huyện để thuê gian nhà trọ và định bụng mở lại hàng quán, mẹ con nương tựa vào nhau. Cô đến chỗ trọ cũ, dẫu sao cũng quen thuộc chỗ đó dễ buôn bán. Cô chào bà chủ nhà và nói luôn ý định của mình:

- Cháu chào cô ạ! Cháu muốn thuê lại gian trọ cũ ạ. Cháu thấy cô vẫn bỏ không, cô cháu mình làm hợp đồng luôn được không ạ?

Bà chủ trọ nhìn cô cười giả lả:

- Nhài đấy à, dạo này xinh ra nhỉ? Cô tưởng sau mọi chuyện, mày phải tiều tụy lắm cơ! Chỗ gian trọ ấy có người đặt cọc rồi, họ sắp chuyển đến. Cháu thông cảm nhé!

Nhài gật đầu chào :

- Dạ không sao cả. Cháu chào cô!

Vừa quay bước đi ,Nhài bỗng nghe lời bàn tán:

- Ôi dào! Loại đàn bà có chửa với cả chồng bạn mà còn đòi sống ở cái đất này sao?

Bước chân Nhài khựng lại và lại nghe lời tám chuyện:

- Đúng đấy! Con này đúng là mặt dày vô sỉ các bà ạ. Đã vậy lại cứ nhơn nhơn cái mặt,thằng Việt nó bỏ là phải.

Nhài cười chua chát. Vậy là mới qua một đêm,từ chỗ cô chủ động li hôn đã biến thành bị chồng ruồng bỏ, từ chỗ cô là nạn nạn nhân của thói ích kỉ và nɠɵạı ŧìиɧ nay lại trở thành kẻ mèo mả gà đồng. Định kiến ở làng quê là thế, một đồn mười, mười đồn trăm và có mấy cái miệng cũng không thanh mình nổi. Chi bằng im lặng. Cả ngày hôm đó ,quả thật cô không thể tìm ra chốn nương thân cho hai mẹ con , người thì tránh, người thì nói thẳng rằng cho người như cô thuê họ sẽ mất mặt. Tới chiều tối, Nhài về nhà, lòng nặng trĩu ,thất vọng và chán chường. Bao dự định, quyết tâm của cô đã tan thành mấy khói. Vậy là cô ngồi chờ ngày ra toà xét xử li hôn rồi về sau tính tiếp

Vì Thúy có quen biết nên chỉ mười ngày sau,tòa án đã có giấy triệu tập Việt và Nhài lên giải quyết. Hôm đó, bố và dì Ngát bế cu Sóc cùng đến, bà Tâm và Thúy vênh váo ngồi ở hàng ghế bên kia. Lời của vị thẩm phán trịnh trọng vang lên:

- Theo điều 51 của Bộ Luật Hôn Nhân và gia đình, anh Phạm Quốc Việt và chị Lê Thị Thu Nhài cùng thuận tình kí vào đơn xin li hôn do cuộc sống vợ chồng không hòa thuận. Vì xin tòa không hòa giải nên theo luật pháp, tôi tuyên bố từ hôm nay, anh chị chính thức li hôn. Mặt khác,theo điều 59 về việc chia tài sản khi li hôn, theo thỏa thuận của cả hai thì cô Nhài sống trong đất của bố mẹ chồng, hai người không có con chung nên xem như không có tài sản chung để chia.

Nhài mỉm cười. Có vẻ Thúy đã tốn không ít tiền để một vụ li hôn vốn dĩ kéo dài hai đến ba tháng lại diễn ra trôi chảy và chóng vánh đến thế. Nhài thấy chua xót. Quả thật, cái gì cũng đo đếm được trừ lòng người. Khi bước vào cuộc hôn nhân này, chưa bao giờ cô dám nghĩ tới ngày hôm nay. Tất cả mọi thứ diễn ra như một giấc mộng vậy. Cô ra đi tay trắng nhưng cô có cu Sóc và có tự do. Nhài mỉm cười cho những ngày sắp tới dù biết khó khăn chờ đợi cô không ít.

Vừa ra khỏi cổng Tòa án, trong khi Nhài đang bắt xe cho cả nhà thì bà Tâm đi ra, nhếch mép cười:

- Chà! Con vàng con ngọc của mấy người bị trả về nơi sản xuất rồi nhé! Lo mà dạy dỗ kẻo cái ngữ ấy ra đường khéo có ngày vỡ mồm nha!

Dì Ngát bực tức đáp trả:

- Này, bà già rồi lo tích đức cho con đi. Cháu ruột thì chả bao giờ có đâu nên một vừa hai phải thôi!

Bà Tâm tức đến đỏ mặt, bà không nghĩ dì Ngát lại tường tận mọi chuyện:

- Bà... bà nói cái gì hả?

Rồi không để dì Ngát trả lời, bà chỉ tay vào bố Nhài:

- Ông đấy, lo dạy con gái mình đi. Loại gia đình mà một vợ ngã hố vôi chết không nhắm mắt, một vợ thì quá lứa vớ lấy nhau, đến con gái cũng ăn nằm với trai góa vợ mà chửa, hay ho quái gì mà nói người khác?

Những lời nói như tát nước khiến dù Ngát giận tím mặt. Nhưng dì chưa kịp đáp trả bỗng thấy cánh tay nặng trĩu. Nhìn sang chồng, bố Nhài mặt đỏ rần rần,một tay ôm ngực, một tay bấu chặt tay vợ. Dì Ngát chưa kịp rõ chuyện gì thì ông đã ngã vật ra đất bất tỉnh.