Chương 35

Bà Tâm sững sờ rồi mặt bỗng tái mét đi. Mãi một lúc sau, bà mới lắp bắp:

- Ông... ông... nói..sao?

Bố Việt gỡ cặp kính ra và ôn tồn nói:

- Tôi bị khiếm khuyết tinh hoàn từ nhỏ , cả gia đình tôi đều biết tôi không thể có con. Ngày đó, tôi yêu bà nhưng vì mặc cảm nào dám tiến đến hôn nhân. Vậy mà bà lại nằng nặc muốn cưới dù tôi đã nói không muốn đời bà đau khổ. Tuy nhiên,bà lại bảo vì tình yêu có thể chấp nhận được hết. Điều đó khiến tôi và cả cái gia đình này đều xúc động và cảm kích. Bà vẫn luôn động viên tôi rằng cuộc sống đôi khi có những điều kì diệu và tôi tin rằng tình yêu của bà là đièu kì diệu nhất với tôi rồi.

Mọi kí ức bỗng chốc ùa về trong lòng người đàn ông đã từng là một người lính Cụ Hồ. Đôi mắt ông đã đỏ hoe nhưng vẫn cố kìm nén mà nói:

- Ngày ấy tôi nghĩ mình may mắn. Vậy mà... Bà lừa tôi, lừa cả gia đình tôi. Thực ra, khi cưới tôi, bà đã mang bầu. Trong cái đêm tân hôn thiêng liêng đó , tôi đã vô cùng nâng niu, trân trọng bà nhưng bà đã lén cắt đầu ngón tay rỉ máu ra ga giường. Bà tưởng tôi say nên không biết ư? Tôi nào dám uống vì sợ bà tủi thân trong đêm đầu tiên ở nhà chồng. Khi thằng Việt được sinh ra, tôi biết rõ nó là con của lão Việt xóm trên. Bởi sau đêm đầu tiên làm chồng ấy, đã nhiều lần tôi thấy bà gặp gỡ lão ta . Bà yêu lão ấy, trao thân cho lão nhưng lão lại ruồng bỏ bà. Bà lấy tôi chẳng qua tìm người hợp pháp hóa cái thai trong bụng mà thôi.

Bà Tâm nấc lên :

- Xin ông...đừng nói nữa...

Nhưng người chồng đáng thương lắc đầu rồi nói tiếp:

- Hôm nay để tôi nói hết, nói cho bà hiểu cái sai của bà người ta chấp nhận được sao bà lại chì chiết con dâu. Vì không quên được người tình cũ nên bà đặt cho nó tên là Quốc Việt, giống tên cha đẻ nó, chỉ khác họ thôi. Gia đình tôi biết cả chứ, con có nét gì giống hai bên nội ngoại đâu. Nhưng bố mẹ tôi naò có nửa lời sỉ vả bà, chỉ vì êm ấm nhà cửa.

Bà Tâm khóc nức nở, tay ôm ngực, vịn ghế mà ngồi xuống. Bà không ngờ cái bí mật động trời bà đã giữ kín bao lâu nay tưởng sẽ theo bà xuống mồ nhưng cuối cùng cũng bị phanh phui. Ông Việt đã mất từ lâu và bà nghĩ rằng dại dột trao thân cho người đàn ông đã phản bội bà đi theo một cô gái trẻ đẹp, giàu có hơn là sai lầm lớn nhất đời bà và sẽ bị chôn vùi mãi mãi. Vậy mà giờ đây, đứng trước người chồng đã nín nhịn bao năm nay, trước mặt con cái , bà xấu hổ, đau đớn vô cùng. Chồng bà vẫn tiếp tục dòng hồi ức:

- Tôi đã định im lặng suốt đời để giữ thể diện cho bà. Nhưng bà quá quắt với dâu con quá. Bà nghĩ lại xem ngày ấy bố mẹ tôi đối xử với mẹ con bà như thế nào? Giờ bà đối xử với mẹ con nó ra sao? Tôi cứ nghĩ bà nhất thời hồ đồ nên vẫn cho bà cơ hội sửa đổi vì bà cũng lâm vào cảnh như nó. Ai ngờ bà ghê gớm không chịu nổi. Bà lừa cả gia đình tôi, cả dòng họ Phạm, còn con Nhài nó bị ép cơ mà.

Cả Việt và Nhài nãy giờ sững sờ nhìn bố mẹ lời qua tiếng lại, nghe lời giãi bày của bố Việt mà thấy thương ông và cũng kính phục ông vô cùng. Không ngờ bình thường ông ít nói như thế, vậy mà đằng sau cái vẻ ngượng ngùng ấy là cả một tấm lòng nhân ái vị tha. Ông chấp nhận mình là kẻ bị lừa, nuôi con người khác như con mình và nín nhịn bao nhiêu năm. Dù không phải con ruột ông nhưng lòng Nhài lúc này dấy lên một cảm xúc xót xa. Còn Việt, mãi một lúc sau mới nghẹn ngào:

- Bố.. vậy...ông Việt...

Người cha già khẽ lau nước mắt đã rỉ xuống khóe miệng từ bao giờ:

- Ông ấy mất khi con mới 10 tuổi.

Việt lúc này cũng không cầm nổi nước mắt:

- Bố! Bố luôn là cha đẻ của con. Con không ngờ bố biết rõ sự thật mà vẫn luôn đối xử tốt với mẹ con con.

Ông vỗ vai Việt:

- Vì bố sợ hai mẹ con tổn thương. Bố luôn nghĩ rằng việc lấy bố đã là một thiệt thòi của mẹ. Con cũng vậy, đừng làm vợ con mình đau khổ. Hai đứa thấy ở nhà không thoải mái thì đi đâu đó một thời gian. Thôi, bố mệt rồi, bố nghỉ đây.

Bà Tâm vẫn khóc. Nhài vẫn chưa hết bàng hoàng xúc động. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô nhất thời chưa tiếp thu nổi. Một lúc sau, tâm trạng bình ổn hơn, cô đưa cu Sóc cho Việt bế rồi xuống nấu bữa tối.

Tối hôm ấy, bố của Việt không dậy ăn cơm, phòng ông vẫn đóng cửa từ chiều đến giờ. Bà Tâm không dám vào. Thức ăn dọn ra bàn, mọi người uể oải ngồi ăn . Nhài liền đi lại phòng gõ nửa mời bố chồng dậy ăn cơm. Nhưng đáp lại cô là sự im lặng. Bình thường chưa bao giờ ông như thế cả. Dự cảm chẳng lành, Nhài khẽ mở cửa bước vào trong. Căn phòng tối om. Vội tìm công tắc điện. Đèn bật lên,