Chương 25

Mấy ngày sau đó, Nhài không nói chuyện với Việt. Dù anh vẫn chăm sóc, động viên đủ kiểu, cô vẫn lặng thinh. Hai người cứ như hai cái bóng lặng lẽ trong căn trọ. Việt biết mình sai nên không dám gặng hỏi, hôm nào đi làm về cũng chỉ hỏi han cô mấy câu. Gian trọ vốn đầy ắp tiếng nói cười, vốn là không gian riêng tư tình ái nay vắng lặng im lìm. Cho đến một hôm, Việt mở lời với Nhài:

- Nhài! Nếu em ghét bỏ anh, không muốn nhìn thấy anh, em cứ về ngoại một thời gian cho thoải mái tinh thần.

Nhài đang dọn hàng bỗng dừng tay. Cô nhìn Việt, trong ánh mắt vẫn ngập tràn bi thương:

- Anh còn định làm gì nữa đây? Có phải anh chưa hết trò không?

Việt sững sờ. Từ bao giờ trong mắt Nhài, anh lại trở nên gian dối đến vậy? Anh chỉ muốn cô bớt suy nghĩ, anh sợ khi nhìn thấy mặt anh, cô lại nghĩ tới những việc tồi tệ anh đã làm nên muốn cô về ngoại thôi. Nhưng Nhài lại nghĩ rằng anh sắp giở trò gì khác. Cô vốn rất hiểu anh, có phải giờ anh đã đi nhầm đường không? Có phải sự ích kỉ của bản thân đã đẩy anh ra xa cô không? Việt nắm bàn tay gầy guộc nổi cả các đường gân xanh của Nhài:

- Nhài! Anh xin em. Anh không có ý hết. Anh chỉ sợ nhìn thấy anh, em sẽ buồn nên muốn em đi chơi cho khuây khỏa thôi.

Nhài rút tay mình ra khỏi bàn tay Việt - bàn tay mà cô từng ao ước cùng cô nắm suốt chặng đường đời. Cô nhếch mép:

- Chả phải cách đây một tuần, anh cũng đưa tôi đi chơi cho khuây khỏa, trả lại một khoảng trời tình yêu thơ mộng cho tôi để rồi ngay sau đó,anh vứt tôi xuống vực sâu cùng với người bạn thân nhất của anh để thỏa mãn thói ích kỉ của anh sao?

Đây là câu nói dài nhất của Nhài với Việt sau một tuần im lặng. Nhưng đó không còn là những lời nói yêu thương mà thay vào đó là một sự nghi ngờ trong xa cách, có mỉa mai, có trách móc, có lạnh lùng.. Việt sững người rồi nhẹ giọng:

- Nhài! Anh không có ý đó. Anh biết anh sai, anh ích kỉ. Nhưng lần này nếu em không đậu thai, em muốn gì cũng được, kể cả việc xa anh.

Nhài im lặng. Cô không hiểu tình cảm bây giờ của cô dành cho Việt là gì nữa. Có lẽ là tình thương nhiều hơn tình yêu. Cô đã từng yêu say mê, sống hết mình, dâng hiến hết mình nhưng giờ đây cô thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân này. Gia đình chồng quay lưng, chồng nhu nhược đến đớn hèn, gia đình mình cũng bị vạ lây. Cuộc sống màu hồng cô vẽ ra chắc chỉ tồn tại trong giấc mơ. Nhài thở dài:

- Tôi sẽ về nhà thăm bố và dì Ngát một thời gian. Anh tự chăm sóc nhé.

Rồi không đợi Việt trả lời, Nhài đứng dậy vào gian trong lấy vài bộ quần áo cùng một ít bánh kẹo ở cửa hàng rồi về ngoại.

Cảm giác về nhà khiến Nhài thoải mái hơn đôi chút. Cô chia kẹo bánh cho các em, nấu cơm cùng dì Ngát, cố tỏ ra vui vẻ. Nhưng là một người mẹ, dì Ngát không khó để nhận ra sự đổi khác của Nhài. Sau khi ăn cơm , dọn dẹp xong xuôi, Nhài vừa vào phòng đã nghe tiếng dì gõ cửa:

- Nhài ơi, dì vào được không con?

Nhài nói vọng ra:

- Dạ! Dì vào đi ạ!

Dì Ngát mở cửa, ngồi lên giường khẽ nói:

- Bố con ngủ rồi. Giờ con nói dì nghe,đã có chuyện gì xảy ra đúng không?

Nhài ngạc nhiên nhìn dì:

- Sao dì lại hỏi con như vậy ạ?

Dì Ngát vuốt nhẹ tóc Nhài:

- Con sao giấu được dì chứ? Con ham làm, lại luôn dành thời gian chăm lo gia đình. Không thể có chuyện con lại tự nhiên bỏ cửa hàng, bỏ thằng Việt một mình mà về nhà chơi được.

Những lời dì như thấu cả tâm can Nhài. Cô phân vân không biết có nên nói ra chuyện xấu hổ ấy hay không. Nhài sợ bố và dì bị liên lụy. Nếu không nói ra, dì sẽ lo lắng rồi đoán gìa đoán non. Nhài cũng không biết nói dối, vả lại đằng nào bà Tâm cũng đã trách móc cô chán chê rồi. Dì Ngát cũng như mẹ ruột cô, luôn lo lắng cho cô. Nghĩ vậy, Nhài bật khóc ôm lấy dì:

- Dì ơi..con...khổ quá dì ơi...

Dì Ngát vỗ nhẹ lưng Nhài, nói khẽ:

- Con gái ngoan! Con cứ nói ra cho nhẹ lòng, thằng Việt bắt nạt con phải không? Hay hai đứa hiểu nhầm nhau chuyện gì mà con về nhà có một mình?

Nhài nức nở:

- Không...không đâu dì ơi! Anh Việt...anh Việt...

Dì Ngát càng sốt ruột:

- Nó làm sao? Hay nó có người khác?

Nhài càng khóc tợn. Cô lắc đầu nguầy nguậy rồi vừa khóc vừa kể lại mọi việc. Nghe xong, dì Ngát há hốc miệng ngạc nhiên:

- Con nói cái gì? Thằng Việt dám làm vậy sao?

Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, một giọng nói vang lên:

- Nhài!