Chương 26

Cả Nhài và dì Ngát giật mình quay lại. Việt đang đứng ở cửa với đôi mắt đỏ ngầu vì rượu. Nhưng điều làm Nhài thất kinh hơn là đằng sau Việt chính là bố của Nhài, đôi mắt ông cũng hằn lên những tia đỏ nhưng là vì tức giận và xót thương. Việt không để ý bố vợ đang đứng sau lưng nên anh lao vào ôm chầm lấy Nhài trước vẻ mặt ngơ ngác của dì Ngát và ánh mắt lo sợ của Nhài:

- Anh nhớ em!

Người Việt nồng nặc mùi rượu khiến cô khó chịu, lại thấy ánh mắt như muốn bóp chết gã con rể của bố nên Nhài cố đẩy Việt ra nhưng lực siết của anh càng mạnh hơn:

- Nhài, anh nhớ em! Cho anh ôm em một chút thôi được không em?

Nhài cảm thấy nghẹt thở, cô bắt đầu ho sặc sụa. Việt lúc này mới nhận ra hành động thái quá của mình nên nới lỏng vòng tay. Nhài hít không khí vào l*иg ngực và nói:

- Sao anh lại say đến mức này?

Việt chưa kịp trả lời thì bố của Nhài đã giáng thẳng một cú đấm vào chàng con rể mà lâu nay ông rất tin tưởng sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái mình. Nhài và dì Ngát bị bất ngờ, đơ ra một lúc. Đến khi bừng tỉnh, Nhài vội lao vào kéo bố ra thì mặt Việt đã be bét máu từ miệng mũi trào ra. Bố của Nhài vẫn chưa hết tức giận:

- Thằng khốn nạn! Mày có còn là đàn ông không hả?

Việt không phản ứng, anh lấy tay quệt dòng máu đang chảy ra từ mũi, từ miệng rồi quỳ hẳn xuống:

- Bố,dì, con xin lỗi, con là thằng tồi...

Nhài ôm miệng khóc nấc lên. Những hình ảnh của đêm hôm ấy lại hiện về. Đột nhiên, bố cô ôm chặt lấy ngực, mặt đỏ gay, ông lảo đảo rồi ngã khụy. Nhài và dì Ngát hoảng hốt:

- Bố ơi! Bố làm sao thế này?

Việt lúc này như bừng tỉnh, anh vội xốc ông lên lưng và nói nhanh:

- Nhài, em lái xe đi!

Cả ba người lật đật đưa bố Nhài ra trạm y tế. Đi đi lại lại trước phòng cấp cứu, dì Ngát rưng rưng nước mắt, còn Nhài khóc nức nở. Tất cả là tại cô, tại cô mà bố và dì bị người ta khinh, tại cô mà bố ra nông nỗi này. Nếu bố cô có mệnh hệ gì, cô biết sống sao đây? Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, cả ba cùng lao lại:

- Bác sĩ...

Vị bác sĩ gỡ cặp kính , nhẹ nhàng đáp:

- Ông nhà bị cao huyết áp,có thể bị như vậy khi sốc. Bây giờ bệnh nhân đã tỉnh táo nhưng cần không gian tĩnh dưỡng. Tốt nhất người nhà không được để bác xúc động mạnh nếu không sẽ dẫn đến đột quỵ rất nguy hiểm.

Mọi người cảm ơn bác sĩ rồi dì Ngát quay lại nói với vợ chồng Nhài:

- Tạm thời các con về nhà đi. Bố đang như vậy,dì sợ...

Thấy dì Ngát nói hợp lý, Nhài và Việt về trông các em, dì Ngát ở lại với chồng. Sáng hôm sau, hai vợ chồng lại dọn dẹp trở về phòng trọ để dì đón bố về nhà, chờ bố nguôi giận rồi sang sau. Vừa về đến phòng trọ, không khí lại trầm hẳn xuống. Cả hai không biết nói với nhau câu gì. Trong lòng Nhài lúc này, đau khổ có, chua xót có, chán chường có. Bỗng Việt ôm lấy cô:

- Nhài! Em giận anh lắm đúng không? Anh sai, nhưng nếu cứ như thế này liệu có giải quyết được gì? Chúng ta quên đi được không em. Giờ có con cũng được, không cũng được. Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định sau này của em.

Nhài cũng nghĩ chán rồi. Chờ một thời gian nữa xem sao. Việc cũng đã qua rồi, căng thẳng liệu ích gì. Mỗi con người chỉ có một cuộc đời để sống, thanh xuân cũng chẳng thắm lại hai lần, chi bằng cứ bình bình an an ở bên nhau, vạn dự tùy duyên vậy. Nghĩ thế, lòng Nhài nhẹ đi đôi chút.

Một tháng sau...

Chiều hôm ấy, Việt nghỉ sớm và mua đồ về nấu món dấm mà Nhài yêu thích. Gần Tết,hàng hóa nhiều nên Nhài bận rộn hẳn,Việt đảm đương việc bếp núc. Thức ăn được dọn lên bàn thật ngon mắt. Nhài cũng vừa dọn hàng xong, tắm rửa qua rồi ngồi xuống hít hà mùi thơm nức mũi từ lươn đồng nấu với dọc mùng tươi và rau thơm. Việt xởi lởi:

- Đúng vị chưa vợ? Anh không nấu khéo bằng vợ, đừng chê đó nha.

Nhài cười. Lâu lắm rồi mới có lại không khí này. Cô nhanh tay múc một muỗng dấm. Nhưng vừa đưa lên gần miệng, dạ dày cô bỗng cuộn lên, tay Nhài run rẩy đánh rơi cả muỗng canh. Cô thấy nôn nao trong người, vội lao vào nhà vệ sinh nôn ra bằng sạch. Nhài nôn lến mệt lả rồi ngồi phịch xuống không đứng dậy nổi. Cô hoa mắt, bủn rủn tay chân rồi ngã xuống.