Chương 24

Hùng lảo đảo nhìn một vòng mới quen được ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ trong phòng. Anh kinh ngạc nhìn lên giường, Nhài đang oặn ẹo trên đó. Mắt nhắm mà miệng cô vẫn nuốt khan nước bọt, tay mân mê cúc áo:

- Nóng quá! Khó chịu quá...

Tiếng rêи ɾỉ cùng hơi thở gấp gáp của Nhài khiến Hùng như bừng tỉnh. Anh quay lại đập vào cánh cửa:

- Việt! Mở cửa! Mở cửa nhanh!

Đáp lại anh là sự im lặng. Không gian chẳng có một tiếng động, chỉ có tiếng Nhài rên khe khẽ. Hùng lúc này cũng không đủ tỉnh táo nữa, lòng khát khao tưởng đã nguội lạnh mấy năm nay giờ bùng cháy dữ dội. Anh mâu thuẫn, dằn vặt...nhưng rồi vẫn quyết định ngồi lên giường, định bụng cài lại cúc áo cho Nhài. Nhưng anh vừa ngồi xuống đã thấy Nhài kéo mình nằm lên người cô:

- Giúp em...giúp em... đi...

Hùng lúc này cũng như con thiêu thân, vật đàn ông cương cứng lên thôi thúc anh. Yết hầu Hùng lên xuống liên tục. Cả một tòa thiên nhiên bày ra trước mắt người đàn ông đã lâu không gần phụ nữ. Nụ hoa hồng hào kia khiến Hùng muốn mơn trớn, hơi thở ngày càng gấp gáp kia, cơ thể trắng ngần kia cùng hành động táo bạo của Nhài khiến Hùng muốn vuốt ve. Anh điên cuồng cắи ʍút̼ môi cô, rồi anh hôn xuống xương quai xanh,dừng lại nơi nụ hoa đang vươn lên kiêu hãnh. Anh dày vò bầu ngực của cô không biết thành hình thù gì. Hùng vuốt ve khắp cơ thể Nhài. Còn cô không ngớt kêu lên những tiếng rêи ɾỉ khát khao. Nhài cởi phăng tất cả những rào cản trên người anh và cô. Cả người cô cong lên, Nhài không còn làm chủ được bản thân mình, phía dưới ẩm ướt,cảm giác trống rỗng muốn được lấp đầy. Hùng cũng không thể chờ được nữa, vội đưa vật đàn ông của mình vào. Nhài sung sướиɠ rên lên khiến Hùng thêm kí©h thí©ɧ, anh ra vào điên cuồng. Nhài cũng không còn là chính mình, cô táo bạo xoay lật đủ mọi tư thế để cả hai cùng đạt tới kɧoáı ©ảʍ. Hùng và Nhài như hai kẻ chết đuối vớ được cọc lao vào nhau. Đến khi cảm nhận được dòng nước ấm từ Hùng phóng vào cô, cả hai mới thỏa mãn ôm nhau ngủ.

Khi cuộc hoan lạc trong kia đang hưng phấn mãnh liệt thì có một người ngồi lặng lẽ hút hết bao thuốc này sang bao thuốc khác. Việt biết việc mình làm là tồi tệ nhưng sự ích kỉ và sĩ diện không cho phép anh dừng lại. Khi cánh cửa đóng lại, anh hiểu rằng mình là thằng tồi, nghe tiếng Hùng đập cửa, anh phải giả điếc làm ngơ, nghe tiếng rêи ɾỉ của vợ dưới thân một người đàn ông khác - người đã từng dính tin đồn tình ái với cô và cũng là bạn thân của anh- lòng Việt đau lắm. Nhưng muộn rồi, anh đâm lao phải theo lao thôi. Anh tin rồi Nhài sẽ hiểu anh, anh cần cô và đứa con. Chỉ cần Nhài mang thai chín tháng mười ngày, bố mẹ anh sẽ không còn chì chiết cô nữa. Anh và cô sẽ hạnh phúc như xưa...

Tiếng chuông điện thọai cắt đứt dòng suy nghĩ của Việt. Anh nhìn vào màn hình- là số điện thoại của Hùng. Hóa ra Việt đã ngồi ở quán nước bốn tiếng đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi. Vừa bấm nút nghe ,anh đã giật mình bởi giọng Hùng:

- Mày về mở cửa hay để tao phá?

Việt thở dài:

- Tao về.

Anh đứng dậy phóng xe về . Cửa vừa mở, anh nhận ngay một cú đấm của Hùng. Định thần lại, anh thấy Nhài đang khóc nức nở trên giường, tất nhiên giờ cả hai đều quần áo chỉnh tề. Hùng gằn giọng:

- Mày bị điên à? Sao mày dám cho tao và Nhài uống thuốc kí©ɧ ɖụ©?

Việt đau đớn nhìn Hùng rồi nhìn Nhài:

- Tao xin lỗi mày. Tao hết cách rồi. Tao sẽ giữ bí mật, mày đừng lo.

Nhài gaò lên:

- Anh cút đi! Đừng để tôi thấy mặt anh nữa! Khốn nạn!

Việt quỳ xuống cạnh giường,rưng rưng nước mắt nhìn Nhài:

- Anh xin em! Anh biết nếu làm IUI lần nữa thì em sẽ không chấp nhận. Xin con nuôi thì bố mẹ không cho...

Nhài nức nở:

- Anh có biết đã bán đứng vợ anh, lừa gạt bạn anh không? Anh nghĩ một lần thế này là dễ dàng mang thai sao?

Việt cúi gằm mặt:

- Anh đã tính toán chu kì kinh nguyệt của em... đây là giai đoạn phù hợp...

Nhài gào lên :

- Anh có thấy mình quá ích kỉ không? Tôi đã im lặng chịu đựng không ca thán, tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi mà.

Rồi như không chịu nổi điều vừa xảy ra,Nhài úp mặt xuống gối khóc nức nở. Cô uất ức,nhục nhã ê chề. Khóc chán chê, cô ngước đôi mắt sưng húp nhìn Việt:

- Tôi sẽ uống thuốc tránh thai.

Việt nãy giờ vẫn quỳ dưới đất, nắm chặt tay Nhài:

- Anh xin em, em muốn chửi mắng , đánh đập anh thế nào cũng được,xin em giữ lại đứa bé, chắc chắn lần này em sẽ có thai mà.

Nhài vẫn nức nở:

- Anh cũng khốn nạn như những kẻ ngoài kia. Tôi là cái máy đẻ sao? Đứa con phải là kết tinh tình yêu tôi và anh. Mấy năm qua chả phải ta vẫn sống vui vẻ sao?

Việt vẫn nhẹ nhàng:

- Nhài,anh yêu em nhưng nếu chúng ta cứ như thế này, mẹ lại chì chiết em, anh không chịu nổi. Với lại, có đứa con cũng vui cửa vui nhà ,chả phải hạnh phúc hơn sao? Cũng như chúng mình xin con nuôi mà em.

Nhài ngước nhìn Việt, trong ánh mắt đó có căm ghét, có chán chường và có cả thương hại:

- Nếu chúng ta xin con nuôi, đó là một đứa bé xa lạ, tôi sẽ không phải chịu cái cảm giác ăn nằm với người không phải chồng mình để sinh con, anh hiểu không?

Việt vẫn không từ bỏ:

- Nhưng một đứa bé xa lạ sao bằng được đứa con có dòng máu của em. Hùng là bạn anh, chẳng phải gần gũi hơn sao em?

Im lặng nãy giờ, Hùng chợt lên tiếng:

- Đủ rồi. Mày đừng dày vò cô ấy nữa. Nhài đã vì mày mà im lặng, vì mày mà chịu đựng, hi sinh. Giờ cô ấy cũng vì mày mà...

Hùng bỏ lửng câu nói, Việt nhìn anh áy náy:

- Tao biết. Là tao tồi tệ, tao ích kỉ, tao chỉ muốn giữ cô ấy cho riêng mình.

Hùng thở dài:

- Thôi. Chuyện cũng xảy ra rồi . Từ giờ, mày hãy đối xử tốt với cô ấy. Tao nói trước, nếu mày còn bày trò bẩn kiểu này, tao sẽ không để yên dù mày mới là chồng cô ấy.

Anh nói rồi phóng xe đi, để lại thằng bạn thân lặng câm đứng chôn chân một chỗ...