Chương 22

Nhài lại tỉnh dậy trong trạm xá với mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi và những giọt dịch chuyền đang chảy vào cơ thể. Ngồi bên cạnh cô vẫn là Việt với khuôn mặt mệt mỏi, lo lắng. Hai người nhìn nhau không nói câu gì. Đúng lúc ấy, Hùng bước vào:

- Nhài sao rồi?

Vừa nói, anh vừa liếc nhìn Nhài đang xanh xao nằm trên giường. Trong đáy mắt Hùng bỗng dấy lên một tia thương cảm rồi biến mất. Tiếng của Việt cất lên xua tan bầu không khí :

- Nhài vừa tỉnh, mày gọi bác sĩ giúp tao với!

Hùng rảo bước đi. Một lát sau, bác sĩ bước vào nhẹ nhàng nói:

- Cô Nhài bị suy nhược cơ thể, về nhà tẩm bổ vào nhé!

Việt và Hùng đưa Nhài về nhà trọ. Những ngày sau đó, không ai nhắc lại chuyện vừa xảy ra. Bà Tâm cũng không thấy đến nữa. Thế mới biết những gì bà ta cần là đứa cháu chứ có yêu thương gì Nhài đâu. Chiều hôm ấy, dì Ngát đến thăm Nhài. Dì cầm một cặp l*иg cháo bồ câu, vừa đặt cháo lên bàn, dì đã rưng rưng nước mắt:

- Sao con dại thế? Đã năm, sáu năm mới có bầu, sao lại không giữ gìn, giờ xanh xao yếu ớt thế này, người ta nói" một lần sa bằng ba lần đẻ" mà, tội con tôi...

Nhài bật khóc nức nở. Cô không muốn giữ cái bí mật ấy nữa, bà Tâm nói gì cô cũng được, hiểu cô thế nào cũng xong. Nhưng dì Ngát thương cô như con ruột, cô muốn trải lòng hết với người phụ nữ này. Nhài gục đầu vào vai dì khóc cho thỏa bao uất ức, đau khổ lâu nay:

- Dì ơi! Không phải...thế..sao con lại không biết giữ con của mình chứ....

Dì Ngát ngạc nhiên:

- Con nói vậy là sao? Bà Tâm lên gặp bố và dì chửi rủa ầm lên, bà ta bảo con lo làm không lo giữ gìn nên hỏng thai mà?

Nhài ngước nhìn dì Ngát. Người phụ nữ này nuôi cô từ năm cô 13 tuổi. Cô có phước mới được ông Trời ban cho một người mẹ thứ hai yêu thương cô, thay mặt người mẹ bạc mệnh chăm sóc cô. Vậy mà giờ đây bố và dì cũng phải chịu dày vò vì cô, mà đâu phải lỗi do cô? Nhài nức nở kể hết mọi sự tình với dì Ngát. Càng nghe, dì càng khóc to. Dì thương Nhài, thương những vất vả, uất ức, khổ đau mà cô phải gánh chịu nhưng không thể nói ra. Dì nghẹn ngào:

- Con bé này...sao lại không nói với bố, với dì, sao để người ta hành hạ thế con?

Nhài nức nở:

- Con...con ...không thể. Con thấy thương anh Việt, anh ấy đã luôn bảo vệ con dì ạ.

Dì vuốt nhẹ mái tóc Nhài:

- Con ạ! Chuyện con cái nhiều khi là cái duyên, vợ chồng cũng vậy, không thể cưỡng ép. Còn duyên còn nợ, quyết định vẫn là ở hai đứa. Nhưng dì chỉ muốn khuyên con rằng đừng quá gồng mình. Con không có lỗi, không thể chịu như thế mãi được.

Nhài biết chứ, cô hoàn toàn có thể nói lại bà Tâm. Nhưng cái bản tính hiền lành, cam chịu cộng thêm tình yêu dành cho Việt khiến Nhài luôn chọn cách im lặng. Nhưng giờ đây, cô thực sự mệt mỏi rồi bởi cô đã làm liên lụy tới những người trong gia đình cô, những người luôn bao bọc, chở che cô. Có lẽ cô nên suy nghĩ lại mọi chuyện...

Trong khi Nhài và dì Ngát đang tỉ tê tâm sự thì ở một quán nhậu, Việt đang uống hết ly này sang ly khác mà chưa có dấu hiệu dừng lại. Bao chán chường, mệt mỏi, thất vọng được Việt gửi vào rượu. Không biết bao nhiêu rượu được rót vào dạ dày Việt. Ở bàn bên cạnh, một nhóm thanh niên đang ăn mừng sự kiện gì đó thi nhau chúc tụng. Bỗng một gã lên tiếng:

- Này, tối đi " bay" không? Có chỗ này trên huyện được phết!

Một tên khác chen vào:

- Mấy tên đực rựa đi với nhau thì thú vị quái gì mà mày rủ rê?

Gã lúc nãy cười ha hả:

- Mày nghĩ tao rủ tụi bay vào đó chỉ để ngắm nhau thôi à? Có mấy con em chưa quen nghề lắm nhưng trông ngon lắm. Mà mày ngu thế, cho thêm tý kí©ɧ ɖụ© thì chỉ có phê nhé.

Mấy tên kia cười lớn rồi xôn xao:

- Ha ha. Một tý thuốc ấy thì em nào chả chịu phục vụ tới bến, cứ gọi là kẹp riết lấy bọn mình ấy chứ.

Những lời nói ấy lọt vào tai Việt khiến trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ.. Việt nhanh chóng thanh toán tiền rồi lảo đảo ra về. Đến nhà trọ, thấy Nhài đang lúi húi nấu nướng, trong Việt lại dâng lên một niềm thương cảm. Anh ôm lấy Nhài từ đằng sau,cảm nhận cơ thể gầy gò của cô thoáng giật mình, run lên. Anh với tay tắt phụt cái bếp gas rồi xoay người Nhài lại. Giây phút bốn mắt giao nhau khiến cả hai quên hết những gì định nói. Hơi rượu phả ra từ Việt cùng sự run rẩy của Nhài như một ma lực kéo hai người lại, muốn hòa quyện cùng nhau. Tình yêu là thế, có bi thương đến mấy, đớn đau đến mấy rồi cũng có thể xóa nhòa bằng một ánh mắt. Họ không biết sẽ yêu nhau được đến đâu, sẽ ở cạnh được bao lâu nữa nhưng giờ phút này cả anh và cô đều muốn hòa làm một. Việt cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Nhài, từ từ đưa lưỡi vào. Nhài hé mở miệng đón nhận nụ hôn ấy, môi lưỡi dây dưa hòa quyện. Anh hôn cuồng nhiệt, hơi rượu lẫn men tình như bùng cháy. Đầu óc Nhài trở nên trống rỗng. Việt giữ lấy gáy Nhài, ôm ghì lấy cô mà hôn. Từ bếp đến phòng ngủ, họ quấn lấy nhau không rời. Ngoài kia, màn đêm đang dần buông xuống., còn trong căn phòng trọ này, lửa tình đang rực cháy dữ dội.