Chương 21

Đó là hai tuần thực sự hồi hộp và có những lúc căng thẳng khiến Nhài không ngủ được. Cả Việt cũng vậy, dù chăm sóc Nhài ân cần nhưng ngày nào anh cũng ra ngõ hút thuốc. Chưa bao giờ anh thấy thời gian trôi lâu như thế. Một hôm, bà Tâm xách nào gà, nào cá chép đến để tẩm bổ cho con dâu và cháu nội. Từ ngày biết tin Nhài có thai, bà lo lắng, thái độ nhẹ nhàng hẳn. Bà loan báo khắp nơi cái tin này, rằng bà sắp được bế cháu nội rồi. Vừa vào đến nhà, thấy Nhài đang nôn thốc tháo trong nhà vệ sinh, bà vội đặt làn thức ăn xuống rồi chạy vào đỡ Nhài. Nhìn mặt con dâu xanh xao, bà ân cần hỏi han:

- Con nghén đến thế này à? Ngày xưa, mẹ có chửa thằng Việt may mà chả nghén ngẩm gì

Nghe bà Tâm xưng " mẹ - con", Nhài lại thấy có chút không quen. Trước đây, khi Nhài mới về làm dâu, quả thật bà Tâm rất yêu thương Nhài. Nhưng rồi khi thấy cô mãi chưa có thai, tiếng "mẹ -con" có vẻ xa xỉ dần. Vậy nên giờ đây, nghe bà Tâm xưng hô như thế , Nhài nổi cả da gà. Cô vừa vui khi mẹ chồng không quá khắc nghiệt với mình lại vừa lo sợ nếu lần này không thành công, cô sẽ ăn nói sao đây? Nhài không dám nghĩ nữa. Biểu hiện khi thực hiện phương pháp IUI khá giống bị nghén khi mang thai nên bà Tâm không hề nghi ngờ gì.

Cuối cùng, hai tuần chờ đợi cũng kết thúc. Việt đưa Nhài lên bệnh viện Tỉnh kiểm tra. Lần này chỉ có hai vợ chồng, vai trò của Hùng coi như đã xong xuôi. Sau khi bác sĩ cho Nhài xét nghiệm máu, vợ chồng cô được gọi vào phòng tư vấn hiếm muộn:

- Theo như kết quả xét nghiệm, nếu chỉ số >5 thì mẹ sẽ đậu thai, nhưng ở đây chỉ số của người vợ chỉ có 2 thôi nên..lần làm IUI này của anh chị đã thất bại.

Nhài lặng người. Việt đứng hẳn dậy, tay nắm chặt cạnh bàn, dường như anh không tin vào những gì vừa nghe thấy:

- Bác sĩ nói sao? Chẳng phải bà nói đây là phương pháp rất khả thi sao? Vợ tôi có làm sao đâu?

Vị bác sĩ như hiểu tâm trạng của Việt, bà chỉ vào ghế yêu cầu anh ngồi xuống và điềm đạm nói:

- Thứ nhất, anh nói đúng. Đây là phương pháp chữa hiếm muộn rất khả thi hiện nay nhưng tỉ lệ thành công chỉ là từ 6% đến 26% chứ không phải tuyệt đối 100%. Thứ hai, quả là vợ anh không sao, tử ©υиɠ và buồng trứng đều bình thường. Nhưng trong quá trình thực hiện IUI đôi khi cần một chút may mắn nữa. Ở thời điểm đó, nếu độ dày niêm mạc tử ©υиɠ chưa đủ 7mm hoặc do chưa có từ ba noãn trưởng thành thì khả năng thành công vô cùng thấp.

Việt như chết lặng. Những thuật ngữ ấy anh không hiểu lắm nhưng điều anh rõ nhất giờ đây là vợ chồng anh đã không thành công. Mệt mỏi, chán nản, thất vọng, anh đưa cặp mắt buồn bã nhìn bác sĩ:

- Vậy là hết cách sao bác sĩ?

Vị bác sũ vẫn từ tốn:

- Không! Với hiện trạng của vợ anh thì hoàn toàn có thể mang thai tự nhiên, nguyên do ở người chồng mà. Tất nhiên ý của tôi không phải muốn chia cắt vợ chồng anh. Nhưng nếu anh không thiếu kiên nhẫn thì có thể làm thêm một lần IUI hoặc xin con nuôi.

Lúc này Việt không nghĩ được gì nữa, còn Nhài ngồi bên cạnh anh nước mắt lã chã tuôn rơi. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô đã suy nghĩ rất nhiều mới chấp nhận lấy tϊиɧ ŧяùиɠ của Hùng, đã trải qua bao dằn vặt, căng thẳng, giờ thất bại rồi, cô thất bại thật rồi. Biết đối mặt với gia đình Việt như thế nào đây, biết ăn nói sao đây? Tại sao hết chuyện này sang chuyện khác cứ đổ hết lên đầu cô thế này?

Nhài không rõ mình đã lên xe ra về bằng cách nào, chỉ biết suốt cả chặng đường về cô không cầm được nước mắt, cứ cố lau mà không nổi nên Nhài cứ mặc kệ khuôn mặt đầm đìa nước. Việt cũng lặng lẽ, anh thương Nhài nhưng giờ anh thấy bất lực hoàn toàn. Anh khẽ ôm lấy bờ vai gầy guộc của Nhài đang run lên, anh nhẹ vỗ vỗ vai vợ như một lời an ủi. Còn Nhài, sau bao đêm không ngủ vì hồi hộp, giờ cô ngả đầu vào vai Việt thϊếp đi. Vừa dừng xe, hai vợ chồng đã thấy bà Tâm tay xách nách mang nào gà nào trứng đứng ở cổng nhà trọ. Chờ Việt đỡ Nhài xuống xe, bà Tâm vội chạy lại:

- Sao thế? Cháu của mẹ làm sao mà phải bắt xe đi khám thế con?

Chả hiểu sao bà Tâm biết vợ chồng Nhài đi lên Tỉnh kiểm tra. Nhưng giờ điều đó còn quan trọng gì nữa. Không đợi Việt trả lời, bà quay sang Nhài:

- Sao mắt con Nhài sưng húp thế kia?

Việt mệt mỏi thở dài:

- Mẹ, đi vào nhà đã. Chúng con vừa đi một quãng đường dài mà mẹ.

Bà Tâm im bặt. Việt mở cổng, cả ba người cùng bước vào nhà. Vừa đặt mọi thứ xuống đất, bà Tâm vội vã hỏi ngay:

- Giờ hai đứa nói cho mẹ nghe xem, có việc gì mà phải bắt xe lên Tỉnh, chả phải ở xã mình cũng khám được sao?

Việt thở hắt ra một tiếng rồi nói :

- Mẹ! Vợ con.. hỏng thai rồi

Bà Tâm trợn tròn mắt:

- Hả? Mày vừa nói cái gì? Sao lại sẩy thai? Tại sao?

Việt nhìn bà Tâm:

- Mẹ! Chúng con đã rất buồn rồi, mẹ đừng hỏi dồn nữa được không?

Bà Tâm chỉ thẳng vào Nhài, gào lên:

- Tao đã bảo mày về nhà tao chăm. Năm, sáu năm mới có thai mà mày không biết giữ gìn gì cả, chắc là vác hàng kiếm tiền chứ gì? Trả cháu lại đây cho tao!

Vừa nói , bà ta vừa lao tới túm lấy Nhài tát bôm bốp. Việt bất ngờ không kịp chạy lại. Còn Nhài đứng sững lại, mở to mắt ngạc nhiên rồi ngã xuống sàn nhà lịm đi.