Chương 17

Phải đến mấy tháng sau, tâm trạng của Hùng mới ổn hơn và cũng đến cả năm sau đó, anh mới mở lòng với mọi người, bớt lầm lì đi. Nhưng người ta ít thấy nụ cười của anh, chỉ thấy ánh mắt trầm tư, sâu thẳm tựa như không đáy của Hùng. Hai gia đình vẫn qua lại với nhau. Ngày giỗ lần thứ của Trang, cũng là mãn tang cô, bố của Trang vỗ vai Hùng và nói:

- Con bé Trang cũng đã về với tổ tiên ông bà. Chắc nó cũng đã cảm nhận hết được tình yêu con dành cho nó. Bố biết thời gian qua con làm việc quần quật để vơi bớt buồn đau. Nhưng nếu như con tìm được một người nâng khăn sửa túi, bố mẹ cũng mừng cho con. Nhìn con cô đơn đi về thế này, Trang nó cũng không yên tâm đâu con ạ!

Hùng ngước đôi mắt buồn nhìn ông- người bố vợ nhưng luôn coi anh như con đẻ:

- Con nghĩ là rất khó bố ạ. Con chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ quên Trang.

Người lính già gật đầu :

- Bố biết. Rất khó con ạ, ngày xưa thời các cụ lấy nhau do sắp đặt còn khó xa nhau vì nghĩa vợ chồng, huống chi các con được vun đắp bằng cả tình yêu và tình tri kỉ. Nhưng người cũng đã không còn, đớn đau dẫu có ích gì? Là bố nói vậy để mong con êm ấm, bố mẹ luôn ủng hộ con và đó cũng là nguyện vọng của con bé.

Hùng nở nụ cười chua chát:

- Con hiểu ý bố nhưng con vẫn chưa sẵn sàng cho mối quan hệ mới. Con cảm ơn bố mẹ!

Ông bố vỗ vai Hùng như một sự đồng cảm rồi lặng lẽ vào nhà. Hùng đứng lặng nhìn theo ông, trái tim như có ai đó khoét sâu một mảng, rỉ máu vẫn chưa biết bao giờ lành.

Trang mất được hai năm, cũng có nghĩa là thêm hai năm vợ chồng Nhài chưa có con. Nhiều lần vợ chồng cô nhắc đến việc xin con nuôi nhưng bà Tâm đều gạt đi. Bà ấy nói muốn có cốt nhục của Việt, của dòng họ , nếu không thì li dị. Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu giờ không bằng người dưng, nếu ở chung như trước chắc Nhài không thể chịu nổi. May mắn là Việt vẫn luôn bên cô, Việt hiểu những gì Nhài phải gánh chịu, là lỗi của anh mà tất cả lại đổ lên đầu Nhài. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là Việt không buồn. Anh cảm thấy bất lực nhưng tình yêu dành cho Nhài đôi khi khiến anh ích kỉ. Đôi lúc muốn giải thoát cho cô nhưng rồi lại không thể nói ra nửa lời. Mâu thuẫn trong anh ngày càng lớn như một tảng đá đè nặng trái tim anh. Việt lại tìm đến rượu. Có lần, anh rủ Hùng đi nhậu. Một kẻ vừa thoát khỏi những tháng ngày ngập chìm trong cô đơn, một kẻ vừa rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Lần này, Hùng cất tiếng trước:

- Mày sao vậy? Có chuyện gì mà rủ tao ra đây?

Việt với đôi mắt như có lớp sương mờ đυ.c, nhìn vào không rõ đang nghĩ gì:

- Tao chán.

Hùng cau mày:

- Chán việc gì?

Việt nhìn Hùng:

- Trước đây, mày nói tao không hiểu mày, còn giờ, mày cũng không thể hiểu nổi tao

Hùng sốt ruột:

- Tóm lại có chuyện gì mà mày không nói với tao? Tao đau khổ vì vợ con mất, còn mày, một người như Nhài còn đòi gì nữa?

Việt thở dài:

- Phải, là tại tao không xứng với cô ấy...

Hùng cau có:

- Không lẽ tao đấm mày. Mày đã từng chửi tao không biết nghĩ đến Trang, sao giờ mày lại như thế này?

Việt nhìn Hùng:

- Vì tao không thể có con với cô ấy, vì tao là thằng đàn ông tồi.

Hùng thấy thằng bạn hôm nay khó hiểu nên gặng hỏi:

- Có chuyện gì? Cũng sáu năm rồi, vợ chồng mày không đi kiểm tra xem lỗi do ai...

Thấy Việt nốc bia liên tục mà không trả lời mình, Hùng càng điên tiết:

- Mày không nói tao biết sao được? Tao đã có những ngày tháng bơi trong bia rượu, hại sức khỏe, bố mẹ lo lắng, giờ mày nốc bia như nước lã thế này thì được ích gì? Chả phải mày khuyên tao chuyện gì cũng có thể chấp nhận và vượt qua sao?

Việt đau đớn nhìn Hùng

- Thà Nhài ghét tao , bỏ tao còn hơn là chúng tao yêu nhau mà không thể có con. Mày biết không, vợ chồng tao đều khao khát có con. Thanh xuân của cô ấy đã dành cả cho tao, chịu bao điều tiếng vì tao và tuổi trẻ của Nhài đang trôi qua nhưng tao lại không thể...

Giọt nước mắt bất lực rơi xuống. Hùng vỗ vai bạn:

- Giờ y học tiến bộ lắm, bọn mày cứ đi khám xem sao..

Việt thật thà trải lòng:

- Khám rồi... tại tao...tại tao...không có tϊиɧ ŧяùиɠ...

Hùng ngạc nhiên:

- Hả, mày đùa à?

Tiếng của Hùng khiến mấy vị khách trong quán nhậu ngoái nhìn làm Việt đỏ bừng mặt. Thấy mình lỡ miệng, Hùng hỏi nhỏ:

- Tao xin lỗi. Mày nói thật à?

Việt gật đầu:

- Thật. Nhưng tao không có can đảm giải thoát cho cô ấy. Xin con nuôi thì mẹ tao không chịu, mẹ tao đòi chúng tao phải li dị. Mà cấy tϊиɧ ŧяùиɠ người khác thì tao lại thấy khó chịu lắm..

Hùng lặng lẽ nhìn Việt. Quả là mỗi nhà mỗi cảnh, anh cũng không ngờ Việt và Nhài lại chịu nỗi đau như vậy. Nhìn bên ngoài có thể thấy họ khá giả, hạnh phúc nhưng tình cảm đó đang thiếu sự gắn kết yêu thương là đứa con. Anh cầm ly bia uống cạn rồi cả hai rơi vào trầm mặc. Bỗng Việt cất tiếng:

- Hay là...