Chương 16

Không khí vừa tang thương vừa căng thẳng vì câu nói của Nguyên mà thêm trĩu nặng. Hùng ngoảnh lại, mắt đã đầy nước:

- Còn chuyện gì nữa, sao anh không nói luôn đi

Nguyên móc trong túi áo ra một chiếc phong bì, lặng lẽ nói:

- Đây là di chúc của Trang kèm một lá thư tay. Hôm qua...có một vị luật sư đến bệnh viện gặp anh...

Mọi người lại càng bàng hoàng. Di chúc? Điều đó có nghĩa là Trang đã có sự chuẩn bị cho cái chết này? Hùng lảo đảo đi lại cầm lấy phong thư. Anh mở ra, trong đó có một bản di chúc và một lá thư tay. Đúng lúc ấy, một bóng người bước vào. Đó chính là vì luật sư mà Nguyên vừa nhắc tới. Ông đến trước bàn thờ, thắp nén nhang cho Trang rồi xin phép cả nhà được đọc bản di chúc. Ngoài những thông tin về tên tuổi và lí do lập di chúc khi tuổi đời còn trẻ bởi bệnh tật thì Trang đã có những di nguyện khiến Hùng và mọi người sững sờ:" Sau khi tôi mất đi, tôi muốn được hiến xác cho nền y học nước nhà bởi trong một lần đi thực tập ở vùng núi cao, tôi đã gặp hai em nhỏ bị mù do hỏng giác mạc...". Hùng lặng người. Anh biết Trang là người tốt, hiền lành nhưng không ngờ tấm lòng của cô lại cao cả và vị tha đến thế. Người cũng đã nằm dưới ba tấc đất, làm sao thực hiện được di nguyện của cô? Có phải vì thế mà cô giận anh, đem luôn đứa con của hai người đi? Hùng quay lại nhìn vị luật sư lúc này mắt cũng đã đỏ hoe:

- Tại sao bản di chúc này giờ mới tới tay chúng tôi?

Vị luật sư ngậm ngùi:

- Trước linh hồn cô Trang, tôi xin tạ tội với gia đình. Đó là lỗi lầm của tôi. Cô Trang đã lập bản di chúc và đưa bức thư này cho tôi từ một tháng trước. Tôi vẫn thường xuyên liên lạc với cô ấy qua điện thoại nhưng mấy ngày gần đây tôi không liên lạc được với Trang. Mãi đến sáng qua, tôi theo địa chỉ nhà bố mẹ đẻ của cô Trang tìm hiểu mới nghe hàng xóm nói Trang đã mất và đứa bé đang ở bệnh viện huyện...

Mấy hôm nay bố mẹ Trang đều ở bên nhà Hùng nên không biết gì về việc này. Mẹ cô mở đôi mắt mệt mỏi đầy đau thương:

- Trời ơi...con ơi là con..thân mình còn chưa lo, con còn lo cho người khác...

Trong bản di chúc, Trang còn ghi rõ một tài khoản ngân hàng mang tên cô có sẵn 300 triệu đồng cùng giấy ủy quyền cho Hùng nhận số tiền cô dành dụm từ bao năm nay. Bản di chúc cũng nói mong muốn của cô rằng số tiền đó chia làm ba- hai phần cho bố mẹ hai bên dưỡng già và phần còn lại cho bố con Hùng. Vị luật sư đọc xong, mọi người đều lặng lẽ. Hùng run rẩy cầm lá thư được luật sư đưa cho. Anh mở ra, lá thư rất ngắn gọn, những dòng chữ thân quen hiện lên:

" Bố mẹ hai bên kính yêu! Chồng thương mến!

Con đã rất may mắn khi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình êm ấm, được học hành nên người. Con lại vô cùng may mắn khi lấy được người chồng yêu thương mình và bố mẹ chồng rất tốt với con dâu. Đáng lẽ giờ này con đang cùng mọi người chờ đón đứa con trai đầu lòng ra đời. Vậy nhưng có lẽ con đã có quá nhiều may mắn nên giờ mới như thế này. Hội chứng tiền sản giật khiến con luôn sống trong lo sợ. Con đã tìm hiểu kĩ và biết nó có thể cướp đi mạng sống của con. Dẫu biết đời là cõi tạm nhưng con vẫn thấy đau lòng khi nghĩ đến bố mẹ già và chồng con của mình. Con viết bức thư này để mong mọi người hiểu, nếu điều tồi tệ nhất xảy ra thì mong tất cả hãy bình tĩnh để con đi thanh thản. Thể xác con muốn hiến cho y học, mọi người cũng đừng tiếc vì như thế có nghĩa là con vẫn còn sống trong lòng mọi người, vẫn ở trên thế gian này. Mong hai bên bố mẹ giữ gìn sức khỏe!

Chồng thương! Em đã là cô dâu hạnh phúc nhất, người vợ hạnh phúc nhất khi sống trong tình yêu của anh. Nếu em không còn, ang đừng buồn, hãy sống tốt và thay em chăm sóc con cùng bố mẹ. Anh còn trẻ, hãy tìm cho mình một mái ấm mới để đỡ cô đơn. Em luôn chúc phúc cho anh. Anh hạnh phúc em mới an lòng. Yêu anh!"

Anh đọc xong thì những dòng chữ ấy cũng ướt nhòe nước mắt. Hùng đưa đôi mắt đẫm nước nhìn bố mẹ hai bên rồi hai tay đưa lá thư đó cho bố đẻ của Trang. Ông từng là đồng đội của bố Hùng trong chiến tranh. Sau khi hòa bình lập lại, ông về công tác tại Quân khu bốn. Một người từng trải, gan góc nhưng vẫn đỏ hoe mắt khi đọc lá thư của cô con gái. Đọc xong, ông ngẩng lên nhìn mọi người và nói :

- Xin phép mọi người cho tôi nói đôi lời. Con gái tôi không may phận mỏng. Di nguyện hiến xác của cháu, chúng ta không thực hiện được, còn những việc khác, tôi mong gia đình thông gia làm theo những gì con tôi mong muốn cho hai mẹ con cháu an lòng. Giờ người đã không còn, nhưng tình thông gia chúng ta vẫn giữ. Chúng tôi luôn coi cháu Hùng như con trai mình. Mọi việc ta cùng chia sẻ.

Ông biết đây chưa phải lúc thích hợp để nói chuyện này nhưng thực ra, với tư tưởng của một người lính cụ Hồ, ông luôn nhìn mọi việc theo một hướng khác. Mẹ con Trang không còn, nếu cứ đau khổ dằn vặt , liệu ích gì không? Nếu nói là đau, có ai đau bằng vợ chồng ông,mang nặng đẻ đau sinh con ra,nhìn con lớn lên từng ngày, nhìn con trở thành con dâu người ta rồi lại chứng kiến nó rời xa vòng tay mình mãi mãi. Nhưng ông vẫn nghĩ, vậy là con ông đã thoát khỏi những đau đớn, lo sợ. Nghĩ con cháu bình an, lòng ông sẽ yên hơn.

Bố Trang nói xong thì mọi người đều im lặng. Có những tiếng thở dài thườn thượt, có cả những tiếng nấc nghẹn ngào đau đớn...

Những ngày tiếp sau đó, Hùng chìm sâu trong bia rượu. Việt đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng cuối cùng cũng bất lực, để mặc Hùng uống cho quên sầu. Thậm chí, nhiều lúc họ cự cãi:

- Hùng, mày có muốn để Trang an nghỉ không? Mày không làm việc, suốt ngày rượu chè được ích gì không?

Hùng ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Việt:

- Tao kiếm tiền để làm gì? Tao còn gì nữa???

Việt lớn tiếng:

- Vậy mày say xỉn suốt ngày thì vợ con mày sống lại được à? Mày quên Trang đã dặn gì mày à?

Hùng đấm thẳng vào mặt Việt, vì có hơi men nên lực đấm mạnh, Việt hộc cả máu mũi:

- Mày không phải là tao, làm sao mày hiểu được? Kệ xác tao!

Việt lấy hết sức giáng cho Hùng một cái tát:

- Đúng, kệ xác mày. Uổng công bố mẹ Trang coi mày như con, uổng công bố mẹ mày kì vọng vào mày, uổng công Trang đã yêu mày...

Hùng ngồi phịch xuống, tay ôm đầu :

- Phải, tao không xứng với cô ấy nên Trang mới bỏ tao đi, tao không xứng...

Việt im lặng. Nếu là anh chắc cũng như Hùng thôi. Anh thở dài nhìn bóng thằng bạn thân lảo đảo đi trong đêm tối...