Chương 15

Lúc đó, chẳng ai nghĩ được việc gì nữa. Cuộc tranh cãi cũng vì thế mà được dẹp sang một bên. Việt vội vã nhờ mẹ trông nhà, cùng Nhài đưa mẹ Hùng ra trạm xá xã rồi anh phóng xe tới nhà Hùng. Vừa bước vào cổng, Việt sững sờ. Rạp đang được dựng lên. Hùng đang nức nở ôm quan tài và...người nằm trong đó là Trang. Việt như chết lặng . Anh chạy lại lay vai Hùng:

- Hùng, có chuyện gì vậy? Sao Trang lại như thế này?

Hùng ngước đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhìn Việt:

- Việt.. cô ấy...bỏ tao...đi rồi. .

Việt choáng váng. Anh nhất thời chưa tiếp nhận được thông tin. Chẳng phải họ đang hạnh phúc và chuẩn bị đón đứa con đầu lòng sao? Việt nghĩ đây không phải là lúc gặng hỏi Hùng nên chạy lại giúp mọi người dựng rạp. Xong xuôi, ban nhạc tang cũng vừa đến. Thầy cúng đang làm việc với bố của Hùng- người có vẻ mặt điềm tĩnh nhất lúc này nhưng nét mặt không giấu nổi sự bàng hoàng. Việt tiến đến ngồi cạnh bố Hùng:

- Bác trai, sao lại như thế ạ?

Bố Hùng với khuôn mặt già nua, đôi mắt đỏ ngầu vì kìm nén xúc động. Lúc này, ông nhìn vào nhà nơi Hùng đang đờ đẫn ngồi rồi quay sang Việt, giọt nước mắt không kìm nổi cuối cùng cũng đã rỉ ra nơi khóe mắt. Ông nghẹn ngào kể:

- Lúc chiều, con bé Trang kêu đau đầu , khó thở. Bác gọi Hùng về đưa nó đi bệnh viện. Nhưng thằng Hùng đang giao hàng ở tận huyện bên nên hơn ba mươi phút sau nó mới phóng xe về nhà. Lúc đó, Trang nó vẫn tỉnh táo lắm. Nó thều thào nói với Hùng phải cứu lấy đứa bé. Bác vẫn hi vọng mẹ con nó được cứu như lần trước. Nhưng không ngờ, lên đến bệnh viện huyện, bác sĩ bảo huyết áp nó tăng lên 140/100 mm Hg, phải thở ô xi, tiểu cầu giảm mạnh...Các bác sĩ đã cố gắng nhưng không được. Họ phải mổ cấp cứu để cứu đứa bé, giờ bé đang nằm l*иg kính, còn con bé Trang thì...

Nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt người đàn ông từng trải, ông khóc rưng rức. Việt lúc này mới để ý nước mặt mình cũng đã rơi từ bao giờ. Anh thấy xót xa vô cùng. Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, chỉ trong gang tấc. Anh an ủi bác trai mấy câu rồi lại ngồi cạnh Hùng. Nỗi đau mà Hùng phải gánh chịu quá lớn. Rồi đây Hùng sẽ sống ra sao? Đứa bé sinh non lại không có sữa mẹ sẽ như thế nào? Bao suy nghĩ chất chứa trong đầu Việt.

Quá nửa đêm,Việt mới ghé qua trạm xá. Mẹ Hùng đã tỉnh và đang nức nở kể lại cho Nhài mọi việc. Khi Việt đến, mắt Nhài đã đỏ hoe. Người nhà của Hùng cũng đã lên đón bác gái về nhìn mặt cô con dâu ngoan hiền lần cuối. Bố mẹ Trang từ chiều chăm cháu trên bệnh viện huyện cũng có người lên thay để về tiễn đưa cô con gái tài hoa bạc mệnh.

Sáng hôm sau, một ngày mùa đông ảm đạm, mưa lắc rắc. Làng trên xóm dưới đều đến tiễn đưa Trang. Nhìn cô gái xinh xắn, trẻ trung trong bức di ảnh, Nhài thấy xót xa. Tiếng khóc đau xé lòng. Tiếng nhạc đám tang nghe não nề. Mẹ Trang khóc ngất khi người ta khiêng quan tài con gái ra khỏi nhà chồng:

- Trang ơi...sao con bỏ bố mẹ, bỏ chồng con mà đi. Làm sao mẹ chịu được cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh hả con? Mẹ sống làm gì nữa hả con?

Mẹ Hùng gương mặt đau đớn, hai hàng nước mắt lăn dài nấc lên:

- Con ơi...sao lại khổ thế này hả con???...

Người đàn ông như Hùng sau một đêm mà như già đi mấy tuổi. Khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt trũng sâu, anh đờ đẫn nhìn dòng người đến viếng vợ mình. Mới sáng hôm qua thôi, vợ chồng anh còn bàn đến việc đặt tên cho đứa con trai đầu lòng. Anh tự trách mình, giá mà anh ở bên Trang theo dõi nhất cử nhất động của cô, giá mà anh không về muộn, biết đâu giờ này cô vẫn đang ở trong vòng tay anh. Nỗi đau giằng xé, nỗi ân hận dày vò khiến Hùng như người mất hồn. Nhìn nấm mồ mới đắp giữa cánh đồng, những giọt nước mắt của người đàn ông cuối cùng cũng tuôn rơi:

- Trang, em lạnh lắm đúng không? Sao em lại rời xa anh? Em không còn, bố con anh biết sống làm sao hả Trang?

Không ai cầm nổi nước mắt trước cảnh đó. Mọi người lần lượt ra về, Việt ngồi lại cạnh Hùng an ủi:

- Hùng, mày nghe tao. Mày phải sống tốt vì đứa bé. Đó là kết tinh tình yêu của mày và Trang. Nếu Trang nhìn thấy mày như vậy, cố ấy cũng không thể an lòng đâu.

Nghe đến con, Hùng như sực tỉnh. Phải rồi, anh cần sống để làm chỗ dựa vững chắc cho con, để nuôi con nên người, đó là lời trăng trối cuối cùng của Trang. Nghĩ vậy, anh vái lạy trước nấm mồ người vợ hiền như một lời hứa rồi cùng Việt quay về nhà.

Khi về đến nhà Hùng, ai cũng mệt mỏi như cạn kiệt sức sống. Mọi việc xảy ra khiến ai nấy đều bàng hoàng. Mẹ Trang ngất lịm phải tiêm thuốc hồi sức, mẹ Hùng cũng ngã quỵ. Hai ông bố dù nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt nhưng vẫn cố nén lại để lo chu toàn mọi việc.

Việt chở Nhài về nghỉ ngơi, từ sáng tới giờ vợ chồng anh chạy đôn chạy đáo bên nhà Hùng. Trên đường về, vừa mệt mỏi vừa buồn bã nên chẳng ai nói với nhau câu gì. Cả hai đều theo đuổi suy nghĩ riêng và câu chuyện của bà Tâm cũng không ai muốn nhắc tới nữa.

Ba ngày sau khi Trang mất, vợ chồng Nhài sang nhà Hùng thắp hương. Không khí tang thương vẫn bao trùm, Hùng trông xơ xác nhưng có vẻ điềm tĩnh hơn. Khi mọi người đang chuẩn bị làm lễ cúng ba ngày cho Trang, bỗng một bóng người hớt hải chạy vào:

- Hùng ơi! Hùng ơi!

Tất cả đều quay mặt lại nhìn nơi phát ra tiếng nói. Đó là Nguyên- anh họ của Hùng, người túc trực em bé ở bệnh viện huyện mấy ngày qua. Nhìn bộ dạng của Nguyên, Hùng hốt hoảng:

- Sao vậy anh? Con em làm sao anh?

Nguyên rưng rưng nước mắt, nắm chặt hai bả vai Hùng:

- Hùng, chú bình tĩnh đã, mọi chuyện...

Hùng không thể giữ nổi bình tĩnh, hai mắt anh đã đỏ ngầu, anh túm chặt tay Nguyên:

- Có chuyện gì? Anh nói đi!

Nguyên bỗng bật khóc:

- Cháu bé.. bị dịch tràn phổi vì suy dinh dưỡng , suy gan, thận ... Hùng, các bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi nhưng không làm gì được...anh xin lỗi...

Hai mắt Hùng trân trân như hóa dại, miệng lẩm bẩm:

- Không, không thể như vậy được, em đã hứa với Trang là sẽ chăm sóc con, em còn chưa kịp đặt tên cho con, chưa kịp bế con. Không thể nào!

Nguyên ôm chặt lấy Hùng:

- Anh xin chú, chú bình tĩnh đi, cháu bị suy dinh dưỡng từ trong bụng mẹ, sinh ra chưa được một cân...

Không khí lặng lẽ hẳn. Cả mẹ Hùng và mẹ Trang đều ngã xuống ngất xỉu, Hùng ngồi phịch xuống nhà, dường như anh không còn nước mắt để khóc nữa, anh nói rất khẽ nhưng ẩn chứa cả một nỗi đau lớn:

- Không thể nào! Anh nói dối...

Rồi đột nhiên Hùng lao lại phía bàn thờ, ôm chặt di ảnh của Trang:

- Em lừa anh, em nói anh chăm sóc con sao lại nỡ đem con theo hả Trang? Em...em...bảo anh phải làm sao đây?

Lúc này, những tiếng nức nở bật lên. Nỗi đau quá lớn, quá bất ngờ không ai tiếp nhận nổi. Nhài ôm miệng khóc nấc lên. Đúng lúc đó, giọng của Nguyên lại vang lên:

- Còn...còn có ...một chuyện nữa..