Chương 2

Khương Ánh gần đây đang tham gia một lớp học nhảy. Sau khi nhận được điện thoại, cô liền vội vã chạy thẳng từ phòng tập nhảy đến đây, trên người vẫn ăn mặc quần áo lúc tập, mái tóc ngắn ngang vai uốn xoăn nhẹ, một chiếc áo phông mỏng để lộ eo, một chiếc quần tây rộng thùng thình và một đôi giày trắng dưới chân.

Mặc dù ăn mặc khá giản dị nhưng Khương Ánh vẫn toát lên dáng vẻ bản lĩnh và xinh đẹp vô cùng.

Mấy gã đàn ông đang ngồi trong phòng bao lập tức bật cười khoái chí, tất cả đều bày ra dáng vẻ như sắp được xem kịch vui.

Từ Cường đưa ly rượu trong tay cho Khương Ánh, trêu chọc: “Cô ta không uống rượu, vậy cô thì sao?”

Khương Ánh vẫn kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi là câu lạc bộ chính quy, không hầu rượ. Người ở đây nếu muốn uống thì có thể uống, còn nếu không muốn thì..."

“Bày đặt thanh cao cơ đấy?” Từ Cường cười đầ khinh miệt mà ngắt lời cô, gã dùng đầu ngón tay chạm vào cổ tay Khương Ánh: “Chắc cô cũng chẳng nhớ nổi mình đã ngủ với bao nhiêu gã ở câu lạc bộ này đâu nhỉ, tôi đây cũng chỉ mới cô uống một ly thôi…”

Nhìn bàn tay mập mạp lang thang trên cánh tay mình, cuối cùng đặt lên vai Khương Ánh, cô mím môi hít một hơi thật sâu, sau đó nắm lấy cổ tay to lớn của người đàn ông, dùng sức đẩy ra phía ngoài, đồng thời giơ chân lên. và đá mạnh vào bắp chân của người đàn ông.

Từ Cường mất đà ngã về phía sau, nặng nề ngã xuống đất, tay chân đau đến mức nhăn nhó.

Nhìn thấy tình hình, mấy người đàn ông khác lập tức đứng dậy tiến tới bắt Khương Ánh, nhưng mấy người bảo vệ ở cửa đã nhanh chóng xông vào hộp, bao vây những người đó.

Khương Ánh chộp lấy chai bia trên bàn và đập mạnh, cô ngồi xổm xuống và ấn chiếc ly sắc nhọn vào cổ Xu Qiang.

"Đừng, đừng, đừng." Từ Cường đang muốn ngồi dậy, sợ đến mức ngửa đầu trốn tránh.

Khương Ánh tiến lại gần, ấn mảnh thủy tinh sắc nhọn vào cổ đối phương, "Anh nói, nếu cảnh sát gọi đến và họ nói anh có ý định cưỡиɠ ɧϊếp thì sao? Còn chúng tôi thì chỉ hành động để tự vệ."

Cô dùng một lực nhẹ, mảnh thủy tinh cắt xuyên qua da cổ anh, khiến xuất hiện những vệt đỏ ngầu.

Từ Cường cảm thấy cổ có chút đau nhức, "Tôi sai rồi, đừng nhúc nhích. Cô nói đi, cô muốn gì?"

Khương Ánh không nói lời nào, nhưng tay lại mạnh hơn một chút.

Từ Cường lập tức mở giọng van xin, chỉ có thể nhìn Kỳ Nhi đang cuộn tròn dựa vào tường: "Cô ơi, tôi xin lỗi. Tôi sẽ bồi thường cho cô mà, năm nghìn, tám nghìn, tám nghìn."

Cô giả vờ nhìn Kỳ Nhi, nhếch lên khóe miệng.

Từ Cường hiểu ý, lập tức sửa miệng: "Hai vạn, hai vạn."

Khương Ánh sau đó nghiêm túc nhìn Kỳ Nhi, Kỳ Nhi đã bình tĩnh lại một chút, nhưng cô ấy trông vẫn có chút choáng váng.

Thư Vân đi tới đỡ Kỳ Nhi đứng dậy: “Hai mươi vạn, nếu không đủ thì cô có thể tăng lên.”

Kỳ Nhi nhìn Khương Ánh, chậm rãi gật đầu.