Editor/Beta: Yue
Lâm Tử Câm mở to mắt, anh hé miệng, liền lúc này video đã bị cắt đứt, Lâm Tử Câm hít sâu một hơi, ngây người nhìn khung chat.
Chuyện gì đang xảy ra với bọn trẻ bây giờ vậy?
Lật mặt nhanh vậy luôn?
Thật sự là lòng của tiểu thịt tươi như mò kim đáy biển, phục rồi phục rồi.
Quý Tinh Dương cắt đứt cuộc gọi video, vừa vặn bạn cùng phòng đẩy cửa vào, đặt chiếc túi nilong trong tay mình lên bàn của Quý Tinh Dương, “Mua cho ông thuốc hạ sốt với thuốc cảm nè, pha nước ấm rồi uống đi nha.”
“Ừ, cám ơn.”
“Ơn nghĩa gì không biết, sau này đừng làm như vậy. Tự mình uống rượu đến như vậy làm gì?”
Quý Tinh Dương lại nằm xuống, bên tai là lời dò hỏi của bạn cùng phòng, cậu thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: “Tui cũng không biết.”
Yêu thầm đến tột cùng là cái gì? Yêu thầm Lâm Tử Câm lâu như vậy, cẩn thận từng li từng tí, lo lắng thấp thỏm không yên, tâm tình luôn bị anh tác động, nỗi nhớ vì anh mà sinh sôi, như thể cái tên ấy có nghĩa là em yêu anh, em nhớ anh, em thích anh vậy.
Khi cậu tỉnh táo lại, thì tình yêu và chấp niệm đã không bên nào chịu nhường bên nào, không thể tách ra được nữa.
Có thể cũng bởi vì yêu vì thích, cho nên mới có thể càng thêm không cam lòng, Lâm Tử Câm không nhớ đến mình, Lâm Tử Câm không giống như mình tưởng tượng như vậy, hay là Lâm Tử Câm đã trở thành loại người mà mình ghét nhất.
Vô số suy nghĩ xếp chồng lên nhau, chân chính biến thành một Lâm Tử Câm không phải chỉ có thể nghe từ trong miệng người khác mà có thể phán đoán ra được.
Nhưng … Cho dù là Lâm Tử Câm như thế nào, cậu vẫn rất yêu.
Bởi vì vẫn rất yêu, cho nên mới càng ngày càng chán ghét mình như vậy, bị cảm xúc chiếm cứ không còn là chính mình.
Quý Tinh Dương vùi mặt vào gối, chìm trong suy nghĩ, còn đang xoắn xuýt thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Cậu hơi ngớ người, ngẩng mặt lên, quét mắt sang chỗ khác, đồng tử co rút, siết chặt điện thoại, nhìn một hàng chữ trên đó, là Lâm Tử Câm gửi tới, đối phương nhắn: “Cậu trọ ở trường sao? Tôi có một số việc muốn tới đại học Yến, vừa vặn gặp cậu một chút, cậu có rảnh không?”
Sau khi Lâm Tử Câm gửi xong tin nhắn này liền hối hận rồi, vừa định rút về thì đã thấy hai chữ “Có rảnh” nhảy ra.
Từ Studio 7788 đến đại học Yến không xa, Lâm Tử Câm bắt taxi, mười lăm phút sau liền đến.
Khi Quý Tinh Dương nhận được tin nhắn, liền kéo tấm thân bệnh hoạn đứng dậy, đầu tiên là uống hai viên thuốc, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng.
Khi Lâm Tử Câm đến đại học Yến, mới từ trên xe bước xuống liền thấy Quý Tinh Dương chờ ở cổng trường nơi mọi người ra ra vào vào.
Lâm Tử Câm liếc nhìn chiếc băng đô trên đầu của Quý Tinh Dương, anh đi về phía đối phương, ánh mắt của Quý Tinh Dương lại né tránh, Lâm Tử Câm biết trong lòng anh chàng này đang có ý gì, chủ động nói: “Vừa mới ngủ dậy sao?”
Quý Tinh Dương “Ừ” một tiếng, Lâm Tử Câm liền nói: “Đã lâu rồi tôi không đến đại học Yến, hay là cậu đưa tôi đi tham quan trước đi.”
Quý Tinh Dương lại “Ừ” một tiếng, rồi dắt Lâm Tử Câm vào trường, đi được một lúc, Quý Tinh Dương nghiêng đầu nhìn anh, Lâm Tử Câm đang ngẩng đầu nhìn những cây bách cao vót che trời trên đường, ánh sáng chiếu vào mặt anh, nhỏ vụn loang lổ.
Lâm Tử Câm chú ý tới tầm mắt của Quý Tinh Dương, liền nhìn lại cậu, anh không đeo kính, hai mắt hơi mờ, hơi nheo lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Tinh Dương lập tức quay mặt đi, tai bị ánh sáng bao phủ, hơi nóng vù vù hiện ra, cậu thở ra một hơi, cổ họng có chút khô khốc, nói: “Tiền bối, sau khi anh đi thì đại học Yến cũng không có gì thay đổi, vẫn giống như trước đây, nếu không thì đi qua phòng vẽ tranh của em xem một chút đi.”
“Cậu còn có phòng vẽ tranh sao?” Lâm Tử Câm có chút kinh ngạc.
“Em được đặc cách tuyển vào. Nếu thành tích không tốt thì không thể thi vào đây được.” Quý Tinh Dương cười với anh, đang nói đột nhiên ho khan hai tiếng.
Lâm Tử Câm cau mày hỏi: “Cậu bị cảm phải không?”
“Có một chút, nhưng đã uống thuốc rồi, không sao đâu.” Quý Tinh Dương nhẹ giọng vừa nói vừa ho khan mấy lần, Lâm Tử Câm mím chặt môi, vừa muốn mở miệng, Quý Tinh Dương đã chỉ vào một tòa nhà và nói: “Đến rồi, chính là chỗ này.”
Bọn họ bước vào tòa nhà, một nhóm sinh viên tình cờ đi ra từ bên trong, thấy Quý Tinh Dương ở trước mặt đều mỉm cười chào hỏi. Quý Tinh Dương đáp lại từng người một. Lâm Tử Câm đợi họ rời đi, liền nhìn Quý Tinh Dương cười nói: “Nhân duyên của cậu không tồi nha, quen biết nhiều người như vậy.”
“Cũng bình thường thôi.” Quý Tinh Dương mở miệng, nhẹ nói một câu.
Lâm Tử Câm bĩu môi, không nói.
Đi theo Quý Tinh Dương lên lầu, phòng vẽ tranh ở tầng ba. Quý Tinh Dương đi có chút chậm, Lâm Tử Câm chậm rì rì đi theo phía sau, nhìn bóng lưng hơi gục xuống của cậu, anh không nhịn được đưa tay ra sờ, thật nóng.
Lâm Tử Câm sững sờ, Quý Tinh Dương nhanh chóng bước lên mấy bước, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, Lâm Tử Câm nhìn bóng lưng của cậu dần cách mình xa hơn, trong lòng không khỏi buồn bực.
Khi đến phòng vẽ tranh, Quý Tinh Dương lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa ra, ánh mặt trời tràn ngập, rèm cửa màu xanh lam buông xuống, góc tường treo đầy những bức tranh được che bằng vải trắng.
Lâm Tử Câm bước tới trước một tấm vải che ánh sáng, vén ra một góc liền dừng lại, quay đầu nhìn Quý Tinh Dương, “Tôi có thể nhìn một chút được không?”
“Đương nhiên có thể.”
Được sự cho phép của Quý Tinh Dương, Lâm Tử Câm nhếch miệng, đem từng tấc từng tấc vải xốc lên, bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ hiện ra, Lâm Tử Câm nhìn chăm chú mấy phút, phát hiện mình căn bản nhìn không ra Quý Tinh Dương đang vẽ cái gì.
Nhưng dưới ánh mắt đầy hy vọng của Quý Tinh Dương, anh không thể làm gì khác hơn là nở một nụ cười cứng ngắc, chỉ vào mấy bức tranh, có mắt như mù nói: “Tranh rất đẹp! Rất trang nhã!”
Quý Tinh Dương “Phụt” cười ra tiếng, cậu tháo băng đô, vén mái tóc về phía sau rồi cố định lại, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tử Câm.
Ánh mắt cao thâm khó dò kia khiến Lâm Tử Câm cảm thấy chột dạ một hồi, cũng may Quý Tinh Dương không nói gì, cậu đi đến bên cạnh Lâm Tử Câm, ngón trỏ móc lại, nhẹ nhàng kéo ngón út của anh, dẫn anh đi về một phía khác.
“Tiền bối, đây là tranh em còn đang vẽ, anh xem một chút…”
Quý Tinh Dương vén tấm vải che ánh sáng lên, nước sơn trên đó vẫn chưa khô, hẳn là vừa mới vẽ, nhưng so với mấy bức vừa rồi tốt hơn rất nhiều, Lâm Tử Câm nhìn đường nét của bức tranh, còn có thể nhìn ra hình dáng của một người.
“Tranh này cậu vẽ chân dung đúng không?”
“Ừm, vẽ một người, chờ em vẽ xong, sẽ đưa bức tranh này cho người đó.”
“Một bức tranh lớn như vậy, cậu muốn vẽ xong cũng không dễ dàng đâu nha. Bài tập mà cậu nói với tôi có phải là cái này không?” Lâm Tử Câm nhìn bức tranh, hỏi.
Bản thân Quý Tinh Dương cũng không nhớ mình đã nói gì, chỉ là thuận thế đáp một tiếng.
Cậu vẫn còn đang sốt, đứng một lúc liền cảm thấy thân thể trở nên mơ màng, đôi môi trắng bệch nói với Lâm Tử Câm: “Tiền bối, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát được không?”
Lâm Tử Câm liên thanh nói được, sau khi ngồi xuống, Quý Tinh Dương dựa lưng vào bức tường trắng phía sau.
Lâm Tử Câm nhìn cậu, thấy cậu gập đầu gối lên, tựa cằm ở phía trên, không biết vì sao, đột nhiên toát ra ba chữ “Thực xin lỗi”.
Lâm Tử Câm sửng sốt trong chốc lát, Quý Tinh Dương cúi đầu, giọng nói hỗn loạn đờ đẫn*, cậu xin lỗi Lâm Tử Câm, cảm thấy mấy lời kia của mình là rất lỗ mãng.
(*Ở trạng thái như mất hết khả năng phản ứng với các kí©h thí©ɧ bên ngoài.themoonyue.wp.com&VNO)
“Tiền bối, sau khi trở về, em đã suy nghĩ rất lâu. Đáng lẽ tối hôm đó em không nên nói những điều kia, đều là do em nghe được từ trường học, thực xin lỗi.”
Lâm Tử Câm nghe vậy cũng không để tâm lắm, thậm chí còn bật cười nói: “Không nghĩ tới tôi đã rời khỏi Đại học Yến nhiều năm rồi mà vẫn còn nổi tiếng như thế. Cậu nói cho tôi biết một chút, tôi còn để lại tin đồn gì nữa không?”
Quý Tinh Dương dừng một chút, ngón tay nắm lấy ống quần của mình, nhéo mấy lần, cậu nói, “…Đám bạn học đều nói, sau khi anh bị đuổi học liền đi làm nam diễn viên*.”
(*ở đây là ám chỉ diễn viên nam trong phim AV)
Lâm Tử Câm híp mắt, vừa muốn nói chuyện, nhưng sau đó nghĩ đến việc mình tự đề cao trình độ của bản thân với Quý Tinh Dương, trong lòng lại bật cười, anh không thể làm gì khác hơn là nói: “Còn gì nữa không?”
“Còn có… Tiền bối, lúc đó anh thật sự câu dẫn*… Người đã có vợ sao?”
(*dụ dỗ; cám dỗ; lôi kéo; quyến rũ)
Quý Tinh Dương hỏi, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Lâm Tử Câm, không kẹp một tia pha tạp, sạch sẽ trong sáng mà nhìn anh.
Sau vài giây im lặng, Lâm Tử Câm nói: “Tôi không có câu dẫn thầy ấy, tôi chỉ yêu thầm thầy mà thôi, sau đó yêu thầm bị người khác phát hiện, liền trở thành chuyện gièm pha chung giữa tôi và thầy ấy. Những lời gièm pha không bao giờ có thể xóa sạch, không bao giờ có thể thoát ra được. Vợ của thầy ấy nháo đến trường học, chỉ vào người tôi mắng tôi là hồ ly tinh, là thằng điếm, tôi bị đuổi học, cuốn đồ trở về nhà, người nhà tôi biết chuyện này, ba tôi muốn dùng dao chém tôi, nói tôi là thằng con bất hiếu.”
Lâm Tử Câm cười cười, giơ tay lên, lộ ra vết sẹo trên ngón tay, “Lúc đó ông ấy chém xuống, tôi lấy tay ra đỡ, thật giống như không cảm thấy đau, chờ phục hồi tinh thần lại, thì máu đã chảy không ngừng, ống tay áo ướt một mảnh lớn, xương cốt trắng như tuyết ở bên trong đều lộ ra.”
Quý Tinh Dương ngây ngốc nhìn anh, Lâm Tử Câm cũng không kiêng kỵ gì với đoạn chuyện cũ này, lúc nói chuyện này với người khác, ai cũng đều có biểu hiện như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là cười an ủi, nói: “Không nên cảm thấy tôi đáng thương, không có việc gì, không có việc gì, đều đã qua rồi.”
Quý Tinh Dương hít một hơi thật sâu, trong cổ họng cậu rất chua xót rất đau, cậu tự nhủ, không qua được, vĩnh viễn đều không qua được.