CHƯƠNG 6

Tuổi mười bảy của Quý Tinh Dương chứa đựng quá nhiều tiếc nuối, bị bắt nạt được cứu rỗi, được uốn nắn đi đúng đường rồi lại bị vứt bỏ một cách tùy ý. Người đã xen ngang vào cuộc đời cậu bỗng biến mất mà không nói một lời. Cậu thậm chí ngay cả một lời từ biệt cũng chưa thể nói ra, khi ngoảnh mặt lại, Lâm Tử Câm đã đi mất rồi.

Sau đó là cả một mảnh trống rỗng trong đầu, khi bốn bề vắng lặng không còn ai bên cạnh, cậu lại lộ ra ánh mắt đáng thương như thú con bị bỏ rơi, ướŧ áŧ nghĩ về người chủ nhân đã từng cho mình ăn.

Cũng không phải chưa từng oán trách, hờn giận Lâm Tử Câm vì cái gì vô duyên vô cớ không báo trước một lời lại rời đi, không cam lòng vì mình chẳng là cái thá gì trong cuộc sống của anh ấy, nói ra những lời cay nghiệt ác độc, cố ý làm đối phương xấu hổ, e rằng hết thảy chỉ là muốn tranh được thứ gì đó mà thôi.

Làm anh ấy nhớ về mình, làm anh ấy chú ý đến mình.

Nhưng khi ngẫm lại, khi nghe Lâm Tử Câm dễ dàng tiết lộ chuyện quá khứ.

Anh đang cười, còn cười an ủi nói, không nên cảm thấy tôi đáng thương nha, không có việc gì, đều qua lâu rồi.

Quý Tinh Dương mới nhận ra, mình có bao nhiêu buồn cười có bao nhiêu ấu trĩ. Sự yêu thích của cậu so với Lâm Tử Câm thực sự là không đáng giá nhắc tới.

Cậu đã làm được gì cho Lâm Tử Câm? Không có thứ gì.

Cậu chỉ yêu thích anh ấy một cách liều lĩnh, nghĩ rằng mình đã thích anh lâu như vậy, chính là thâm tình biết bao nhiêu, trả giá biết nhường nào.

Nực cười chính là, cậu còn chưa từng mở miệng nói ra, lại còn muốn oán trách, lại còn không cam lòng.

Cậu và Lâm Tử Câm đã cách biệt tám năm, điều này đại diện cho cái gì?

Đại diện cho cậu sẽ vĩnh viễn mất đi tám năm có thể đồng hành cùng Lâm Tử Câm.

Quý Tinh Dương cúi đầu, tâm sinh hèn mọn.

Nhìn thấy Quý Tinh Dương đột ngột sa sút, Lâm Tử Câm nghi hoặc hỏi: “Cậu bị sao vậy?”

Quý Tinh Dương vùi mặt vào đầu gối, hơi hơi nghiêng đầu, để lộ một bên mắt, cậu buồn bực nói: “Tiền bối, anh có thể đưa tay cho em nhìn một chút được không?”

Lâm Tử Câm dừng một chút, đưa tay phải của mình qua, Quý Tinh Dương ngồi dậy, bắt chéo chân, hai tay nắm lấy lòng bàn tay của Lâm Tử Câm, lòng bàn tay rộng lớn của cậu nhẹ nhàng khép lại, bao bọc lấy bàn tay anh, làn da nóng bỏng xoa xoa mu bàn tay, ngón tay đan xen vào khe hở ngón tay anh, xoa nắn từng li từng tí, Quý Tinh Dương nhìn chằm chằm vào vết sẹo màu trắng kia, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

“Không còn đau nữa, không có chuyện gì rồi.” Lâm Tử Câm tựa như không để ý chút nào, anh cuộn tròn ngón tay lên, dùng móng tay khẽ cào vào lòng bàn tay Quý Tinh Dương, Quý Tinh Dương nhếch miệng, cậu như không khống chế được, nắm lấy tay Lâm Tử Câm, đặt ở bên môi, hôn nhẹ.

Lâm Tử Câm sững sờ hai giây, lập tức rút tay ra, mu bàn tay bị hôn nóng lên, anh đem nó đặt ở phía sau lưng, lỗ tai đỏ bừng, nhìn Quý Tinh Dương, “Cậu…”

Chỉ phát ra một chữ “cậu”, giọng nói liền bị chặn lại, tay Quý Tinh Dương đột nhiên vòng qua bờ vai anh, hôn lên môi anh, nhiệt độ nóng bỏng từ hai cánh môi truyền tới, Quý Tinh Dương cảm thấy mới lạ mà liếʍ liếʍ hôn hôn.

Lâm Tử Câm bị cậu đẩy xuống sàn phòng vẽ, mặt ngửa lên trên giãy dụa vài lần, nhưng động tác đột ngột dừng lại.

Dưới góc độ ngước nhìn này, anh có thể nhìn thấy được góc dưới bên phải của bức tranh mà Quý Tinh Dương vừa cho anh xem, chữ ký bị anh xem nhẹ bỗng nhiên đập vào trong mắt.

Lâm Tử Câm sững sờ khi nhìn thấy cái chữ ký ngắn gọn và đơn giản cứ như vẽ một đường ngang này, như chiếc chìa khoá xuyên thẳng vào tâm trí anh.

Cánh cổng ký ức được mở ra, hồi ức của một ngày hè nào đó ùa về, cậu thiếu niên quái gở vừa gầy vừa lùn, hay để lại tên mình trên từng bức phác hoạ*.

(*Được dịch từ tiếng Anh-Bản phác thảo(phát hoạ) là một bản vẽ tự do được thực hiện nhanh chóng, thường không được coi là một tác phẩm đã hoàn chỉnh.themoonyue.wp.com&dembuon.vn)

Ba chữ Quý Tinh Dương với nét bút bay bổng giống như những vì sao phiêu bạt trong vũ trụ.

Thiếu niên nói, Thầy Lâm, sắp đến sinh nhật thầy rồi, em đã vẽ một bức tranh để tặng cho thầy.

Anh cười nói mình rất mong đợi, nhưng chưa từng nghĩa đến, sáng sớm đó, việc anh thích thầy của mình bị người biết, rồi mọi thứ trở nên rối tung, cuộc sống trở nên lộn xộn, anh không còn thời gian bận tâm đến cậu học sinh được mình dạy kèm này. Sau khi rời trường học và trở về nhà, anh bị chém đứt tay bị tổn thương, sau đó là một thời gian dài dằng dặc sống trong buồn khổ, tự chữa lành vết thương cho mình.

Anh cố gắng xóa đi tất cả những gì mình từng làm, thay đổi số điện thoại của mình thành một số mới, cắt đứt liên lạc với những người anh từng quen biết trước đây. Ngay cả studio 7788 chỉ cách Đại học Yến mười lăm phút đi xe, nhưng mấy năm qua, anh một lần cũng không đặt chân lên mảnh đất này.

Anh tự xích mình lại, anh sợ hãi, thật sự rất sợ hãi.

Nhưng đến tột cùng là có chuyện gì đang xảy ra với người trước mặt anh?

Quý Tinh Dương vẫn như một chú cún con vừa hôn vừa liếʍ lấy mình, Lâm Tử Câm mở to mắt, tựa đánh giá tựa xem kỹ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quý Tinh Dương, liên hệ với thiếu niên trầm mặc ít nói gầy gò trong trí nhớ kia, trong lòng anh tràn đầy nghi vấn, cái này chẳng lẽ chính là… Nam đại mười tám biến*?

(*Ám chỉ lớn lên vô cùng khác so với còn nhỏ, có thể gọi là dậy thì thành công đó quý zị.)

Lâm Tử Câm không nhịn được, đẩy vai Quý Tinh Dương ra, anh ngồi dậy, dưới ánh mắt đờ đẫn ngây ngốc của Quý Tinh Dương, Lâm Tử Câm dùng cả hai tay ôm lấy mặt Quý Tinh Dương, kéo sát lại, hơi thở đều đan xen lấy nhau, từ trán đến quai hàm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khuôn mặt của cậu, không bỏ qua một tấc nào.

Anh bóp mặt Quý Tinh Dương, như nhào cục bột, xoa xoa nắn nắn vài lần, mới miễn cưỡng dừng tay.

“Tiền bối…”

Quý Tinh Dương dùng khuôn mặt đỏ bừng do bị Lâm Tử Câm xoa nắn, nhìn chằm chằm vào anh, ủy ủy khuất khuất* kêu một tiếng.

(*Uỷ khuất: cảm thấy khổ sở trong lòng vì bị chỉ trích hoặc bị đối xử tệ bạc, đối xử không tốt, bạc đãi)

Lâm Tử Câm nghiêng đầu nhìn cậu, khi biết cái tên này hóa ra là tiểu quỷ từng được anh dạy kèm trước đây, Lâm Tử Câm không biết trong lòng mình có đủ tin tưởng đến bao nhiêu, anh hừ cười một tiếng, dùng chân chạm vào cẳng chân của Quý Tinh Dương, anh hỏi: “Cậu vừa rồi đột ngột hôn tôi là có ý gì?”

“Không kìm lòng được.” Quý Tinh Dương gãi đầu một cái, “Cảm thấy anh đẹp, nên muốn hôn anh.”

Lâm Tử Câm nuốt nước bọt, khóe miệng không che giấu nổi cong lên, anh ho khan một tiếng, giả bộ nói: “Cậu cũng rất biết nói chuyện đó.”

“Là lời nói thật.”

Lâm Tử Câm khịt mũi, ánh mắt bay bổng, nhìn bức tranh mà Quý Tinh Dương vừa cho anh xem, hỏi: “Cậu tính khi nào mới đưa nó đi?”

“Khoảng tháng mười hai.” Quý Tinh Dương dừng một chút, cậu nói, “Cũng không biết có thể vẽ xong vào lúc ấy hay không”.

Lâm Tử Câm buột miệng nói: “Không sao, không vẽ xong có thể tiếp tục vẽ, kéo dài bao lâu cũng không thành vấn đề, có lòng là được rồi.”

Quý Tinh Dương nghi hoặc mà nhìn anh, “Tiền bối?”

Lâm Tử Câm cười “haha”, đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, sợi tóc cũng khẽ lay động, dường như đến ngọn tóc cũng mang theo vui mừng.

Ở trong phòng vẽ tranh một lúc, thuốc cảm bắt đầu có tác dụng, Quý Tinh Dương cảm thấy buồn ngủ, Lâm Tử Câm nhận ra cậu mệt mỏi, liền chủ động nói vẫn còn việc phải làm. Quý Tinh Dương không nỡ tách khỏi anh như thế này, nhưng cơ thể thực sự là không thoải mái, cũng không có tinh thần, đành phải nói: “Vậy để em đưa anh ra ngoài.”

Nói là đưa, thật ra là Lâm Tử Câm đưa Quý Tinh Dương trở về ký túc xá, trước khi rời đi, Quý Tinh Dương kéo tay áo của Lâm Tử Câm, nhẹ giọng hỏi anh, “Tiền bối, khi nào thì chúng ta bắt đầu cảnh quay tiếp theo?”

“Cậu hiện tại không khỏe, hôm khác đi.”

“Vậy ngày mai anh có trở lại đây không?”

“Tôi …” Lời cự tuyệt bị nuốt xuống, Lâm Tử Câm nói: “Chưa xong nên chắc sẽ tới nữa, chuyện cần phải làm có chút nhiều, một ngày làm không xuể.”

Quý Tinh Dương ánh mắt sáng lên, tiếp tục hỏi: “Còn ngày mốt thì sao?”

Lâm Tử Câm do dự nói: “Có lẽ cũng sẽ tới.”

Lại hỏi: “Ngày kia thì sao?”

“……Có lẽ.”

Nhãi con nở nụ cười, tiếp tục thử thăm dò hỏi: “Còn ngày kia kia nữa thì sao?”

Trên trán Lâm Tử Câm nổi lên gân xanh, anh chọc vào eo Quý Tinh Dương, “Này, Quý Tinh Dương, quá đáng rồi đó nghen, cậu muốn tôi mệt chết đó hả.”

“Em muốn gặp anh.” Quý Tinh Dương nhìn thẳng vào anh, nói.

Lâm Tử Câm mặt già đỏ bừng nhìn sang chỗ khác, đẩy cánh tay của Quý Tinh Dương ra, chỉ nói: “Biết rồi, biết rồi, cậu đi vào nhanh đi, lề mề phiền muốn chết.”

“Vậy tiền bối đã nói rồi nha, ngày mai ngày mốt ngày kia ngày kia kia đều phải đến đó.”

“Ngậm miệng!”

Mấy ngày sau, Lâm Tử Câm thật sự mỗi ngày đều đến, ngưỡng cửa Đại học Yến gần như sắp bị anh giẫm nát luôn rồi, chuyện cần phải làm trong truyền thuyết liên tiếp mấy ngày đều chưa xong.

Sau khi Quý Tinh Dương khỏe lại, cậu hay lôi kéo Lâm Tử Câm đến phòng vẽ tranh, vẽ bức tranh chân dung kia, còn Lâm Tử Câm thì ở bên cạnh quan sát cậu.

Quý Tinh Dương đeo một chiếc băng đô, mái tóc được vuốt ngược ra sau đầu, để lộ vầng trán rộng rãi trơn bóng. Cậu hơi hơi ngửa đầu, áo khoác ô vuông đỏ đen quấn ở bên hông, trên quần áo dính một chút thuốc màu, lông mày hơi cau lại, khuôn mặt không có góc chết ở dưới quầng sáng lớn như được tráng một lớp ánh sáng màu vàng kim mỏng, trên da hiện rõ cả lông tơ.

Lâm Tử Câm nhìn hồi lâu, Quý Tinh Dương quay đầu lại, tầm mắt chạm vào nhau, Lâm Tử Câm sững sờ, lập tức cúi đầu.

Anh ăn không ngồi rồi, liền nổi lên tâm tư quậy phá, bày ra cái bàn vẽ mà Quý Tinh Dương ném ở một bên không cần dùng, lấy cọ nhúng thuốc màu, Lâm Tử Câm tìm một vài mô hình trái cây cùng chai coca với hộp sữa bò mà anh vừa uống, giả vờ giả vịt nghiêm trang bắt đầu sáng tác kiệt tác của riêng mình.

Chờ Quý Tinh Dương quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vào bảng vẽ một cách cẩn thận mà nghiêm túc, nét vẽ như chứa đựng tất cả tình cảm của anh, tư thế rất nghiêm nghị.

Quý Tinh Dương tò mò, nghiêng người nhìn lướt qua tác phẩm hội họa của Lâm Tử Câm, sau đó sững sờ, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên phức tạp.

Màu nền là màu nhựa đường phối với xanh lá đậm, các quả tròn tròn màu cam, đỏ và trắng nhạt hẳn là quýt táo cùng lê, được đặt ngẫu nhiên, còn có chai coca xiêu xiêu vẹo vẹo, hộp sữa bò nghiêng qua ngả lại, hai ký tự “Coke(可乐)*” lớn bị lệch trên chai coca, hộp sữa bò có ba chữ cái cực nhỏ “Tiên ngưu nãi(鲜牛奶)*” được gắn trên nền màu xanh lam.

Chữ “Tiên” có quá nhiều nét, thật sự là làm khó Lâm Tử Câm, chính anh viết xong còn thở dài một hơi.

Quay đầu lại thấy Quý Tinh Dương đang nhìn mình, Lâm Tử Câm hỏi: “Thế nào, vẽ cũng ổn áp phết ha?”

Quý Tinh Dương chớp mắt mấy cái, tuân thủ nguyên tắc dỗ người không nói thật, gật đầu như gà mổ thóc, “Tiền bối, anh rất có thiên phú.”

Lâm Tử Câm vẻ mặt đắc ý kiểu “Cậu rất tinh mắt”, đặt cọ vẽ xuống, nói: “Bức tranh này là của cậu. Đừng nói lời cảm ơn với tôi, một chút tâm ý mà thôi.”

Chưa từng thấy một mặt không biết xấu hổ của anh như vậy, Quý Tinh Dương vui vẻ nở nụ cười, giống như nhận được món quà quý giá nào đó, cậu giang hai tay ra, ôm Lâm Tử Câm vào lòng, “Cảm ơn tiền bối, em sẽ trân trọng nó.”

Lâm Tử Câm “A” một tiếng, cuối cùng cũng có một chút ngượng ngùng.

Hai ngày sau, cảnh quay thứ hai. Hôm đó, hai người đến trường quay rất sớm, cùng nhau đi tắm, trong phòng tắm hơi nước bốc lên, nước nóng đổ xuống, Lâm Tử Câm đang đánh bọt biển, khi chuẩn bị tự mình kỳ cọ phía sau, vai đột nhiên bị đυ.ng một cái.

Lâm Tử Câm chấn động, nheo mắt nhìn qua liền thấy khuôn mặt phóng to của Quý Tinh Dương, đối phương hiếm khi do do dư dự, Lâm Tử Câm khó hiểu nhìn cậu, “Làm sao vậy?”

Sau khi Quý Tinh Dương và Lâm Tử Câm trở nên quen thuộc, cậu mới dám nói nhiều lời hơn với anh, không còn cố làm ra vẻ thờ ơ lãnh đạm như trước nữa, cậu và Lâm Tử Câm cùng đứng dưới một vòi sen, hai vai ướŧ áŧ gần sát nhau, cậu cúi đầu nhìn Lâm Tử Câm, nhỏ giọng nói: “Tiền bối, tiếp theo có phải là diễn cảnh ấy ấy không?”

Lâm Tử Câm gật đầu, trong cảnh này sẽ có ‘đâm vào’, cho nên anh phải tẩy rửa cho mình sạch sẽ trước.

Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên của anh, trước đó cũng đã tham khảo thông tin cùng kinh nghiệm về khía cạnh quan hệ này, cái gì mà tuyến tiền liệt ở đâu? Làm thế nào để lột bao qυყ đầυ? Bởi vì cái gì mà thể hang[1] bị phồng lên?

Nếu đây là một bài thi viết, anh chắc canh sẽ đạt điểm tối đa, chỉ tiếc đây là phỏng vấn, anh hận gì đâu.

Anh cũng đang do dự, kết quả lại nghe được nhãi con nói: “Tiền bối, anh rất có kinh nghiệm sao? Đây là lần đầu tiên của em, sau này… Sau này anh có thể hướng dẫn em được không?”

Hơi thở của Lâm Tử Câm ngưng trệ, anh … Ở trong ánh mắt tràn đầy mong đợi và sùng bái của Quý Tinh Dương, gian nan miễn cưỡng cứng ngắc gật đầu mỉm cười, cắn răng nói: “Được.”

Sớm biết thế… giả vờ tiền bối, chém gió cái vẹo gì chứ?

Lâm Tử Câm cảm thấy đầu đau quá.