Chương 5.1|Quay AV – Ngụy Tùng Lương

Editor: Yue

“Cậu cùng tôi nói rõ ràng, tôi là người như thế nào?”

Lâm Tử Câm giống như là bị dội một thùng nước đá, hơi nóng trên người tản ra, đột nhiên đứng dậy nắm lấy cánh tay của Quý Tinh Dương.

Trong ánh sáng mờ ảo, Quý Tinh Dương nhìn bóng dáng căng thẳng của Lâm Tử Câm, cảm giác khó có thể kiềm chế, khó có thể tưởng tượng được, người mà cậu từng ngưỡng mộ và sùng bái lại có thể nói những điều như vậy với cậu.

Mặc dù cậu biết rõ, mình chẳng là cái thá gì cả.

Nhưng … Vẫn khó có thể chịu đựng được.

Cậu tách tay Lâm Tử Câm ra, tiến lên một bước, đẩy anh lên giường, lòng bàn tay của Quý Tinh Dương áp vào bả vai Lâm Tử Câm, cậu cúi mắt để gần hơn một chút, dường như đang cẩn thận quan sát Lâm Tử Câm.

Sau vài lần thở dài xoắn xuýt không yên lòng, Lâm Tử Câm nghe thấy giọng nói hơi khàn của Quý Tinh Dương, cậu nói: “Anh thật sự không quen biết tôi sao?”

Lâm Tử Câm sững sờ, Quý Tinh Dương nói: “Tôi là sinh viên Đại học Yến, tiền bối, anh cũng vậy đi.”

Lâm Tử Câm híp mắt, đột nhiên giãy dụa, rồi lại bị Quý Tinh Dương mạnh mẽ đè xuống, cậu cúi đầu, đôi môi áp vào tai Lâm Tử Câm, giọng nói rõ ràng mang theo chút trào phúng tạc vào trong não Lâm Tử Câm, những kí ức mà anh đang cố gắng lãng quên đi lại tràn về, anh cứng đờ cả người, thẫn thờ nhìn giữa không trung.

Quý Tinh Dương nói: “Tiền bối, đại học Yến lưu truyền rất nhiều tin đồn về anh, tôi vẫn không tin, nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như tôi sai rồi.”

Là ác ý bộc phát bừa bãi, mang theo sự phẫn uất thất vọng cực độ, giọng nói của Quý Tinh Dương đâm thẳng vào trái tim của Lâm Tử Câm, nghiền nát anh ra từng mảnh.

“Anh câu dẫn đàn ông có vợ, bị vợ đối phương tìm tới trường. Vì lý do này mà tiêu chuẩn để được xét duyệt nghiên cứu sinh đều bị xóa sạch, có phải không?”

Quý Tinh Dương hít một hơi thật sâu, mắt đỏ bừng, cậu biết mình không nên như thế này, đây là người quý giá nhất, là vị thần thuở thiếu thời của cậu.

Nhưng cậu quá khó tiếp thu rồi, cậu không khống chế được.

Người mà cậu hằng mong ước khi còn niên thiếu, người được cậu tôn sùng như thần thánh, đã rời khỏi thần đàn, bước xuống thế gian, càng làm cho cậu cảm thấy không chịu nổi là Lâm Tử Câm dĩ nhiên còn không bằng người bình thường.

Loại nhận thức này dường như muốn cắt cậu ra thành từng mảnh, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, những lời hung ác đã nói ra như làn khói bụi, bay tứ tán.

“Cậu cút đi.”

Đáp lại Quý Tinh Dương chính là ba chữ khô khốc của Lâm Tử Câm, Quý Tinh Dương sửng sốt, không nhúc nhích.

Lâm Tử Câm đột nhiên đẩy cậu ra, vươn mình rời khỏi giường, chạy vào phòng tắm, trong dạ dày dời sông lấp biển, bấu víu vào bồn cầu nôn khan.

“Tiền bối, anh không sao chứ?”

Quý Tinh Dương bước nhanh đi tới, Lâm Tử Câm quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, giọng nói khàn khàn, yếu ớt nói: “Sao cậu còn chưa cút?”

Cơ thể Quý Tinh Dương uể oải, ngón tay cuộn lại rồi duỗi ra, cuối cùng giống như là thỏa hiệp, rũ ở bên người.

Cậu nghe thấy Lâm Tử Câm hừ cười, sau đó anh nói: “Người có vợ là thầy của tôi, cậu nói đúng, tôi xác thực đã từng yêu thầy ấy. Yêu nhầm người không nên yêu, cho dù là yêu thầm, cũng là một loại tội lỗi. Yêu thầm vĩnh viễn không cần phải nói ra, khiến đối phương biết được, cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.”



“Tui thực sự là phục luôn, thời đại nào rồi, còn giả bộ tam trinh cửu liệt*, tui không xứng sao, nít ranh, tui cũng không hiếm lạ gì đâu.”

(*thành ngữ tiếng Hán, bính âm là sān zhēn jiǔ liè, dùng để ca ngợi trinh liệt của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Tương tự câu ‘tam tòng tứ đức’.themoonyue.wp.com&VNO)

Lâm Tử Câm gọi Lý Mãn Tú ra ngoài, căm giận bất bình mà kể lể, Lý Mãn Tú nghe xong đại khái là đã rút ra được kết luận, hắn hỏi: “Tức là hôm qua, ông đã mượn rượu để dụ dỗ người ta thành công. Quý thiên đồ ăn nói với ông là em yêu anh, còn ông thì nổi lên tâm tình mâu thuẫn, đẩy cậu ta ra rồi nói: há, tôi và cậu chỉ là bạn giường thôi, không nói chuyện yêu đương. Sau đó, Quý thiên đồ ăn bị tổn thương, nói ra chuyện tinh phong huyết vũ* của ông ở đại học Yến, xát muối trái tim ông?”

(*nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh)

Lâm Tử Câm im lặng không nói, Lý Mãn Tú hỏi anh: “Tui lý giải đúng không?”

“Ừ.” Lâm Tử Câm bay ra một chữ cái, sau đó dừng lại, “Cũng không phải vu khống, là sự thật.”

Lý Mãn Tú tức giận, không sao hiểu nổi chỉ vào anh, “Tui cũng không biết nói sao với ông luôn á. Nghe mỗi một câu em yêu anh thôi à, có cần phản ứng lớn như vậy không?”

“Ba chữ này không thể nói lung tung, tùy tùy tiện tiện nói ra như cậu ta khiến trong lòng tui cảm thấy không thoải mái.”

“Ông cảm thấy không thoải mái, còn tui đang khó chịu đây, món ngon dâng tận miệng mà còn lãng phí, ông thật sự là phung phí của trời, xứng đáng làm xử nam cả đời.”

Lâm Tử Câm thở dài, vò đầu bức tai, ”Tui cũng hối hận lắm. Lúc đó không lắm miệng là tốt rồi, ngày mốt còn phải quay phim với cậu ta, lúng túng chết mất thôi.”

“Nếu ông cảm thấy lúng túng thì đừng làm, chỉ cần tìm một diễn viên khác là được. Dù sao ông cũng là sếp mà, nói gì làm gì chả được.”

Lời kiến nghị này của Lý Mãn Tú không có hiệu quả gì, mà còn khiến Lâm Tử Câm cảm thấy cáu kỉnh. Anh nhấp một ngụm lớn cà phê, đắng chát lấp đầy toàn bộ vị giác, nói: “Dựa vào cái gì chứ, làm như tui sợ cậu ta lắm vậy, tui không đổi, ngược lại muốn xem xem lúc đó cậu ta làm được gì.”

Lâm Tử Câm nhớ tới câu “Tôi chỉ làʍ t̠ìиɦ với người tôi yêu” của Quý Tinh Dương, nhếch miệng nói với Lý Mãn Tú: “Không phải cậu ta nói tui không xứng sao? Đợi lúc quay phim tui làm cậu ta buồn nôn tới chết luôn.”

Lý Mãn Tú nhìn Lâm Tử Câm, chẳng biết vì sao, hắn cảm thấy như đang nhìn một thằng ngốc vậy.

Vào ngày quay phim, Lâm Tử Câm đến trường quay, tiểu trợ lý nói với anh rằng hôm nay Quý Tinh Dương không đến.

Mới cảnh quay thứ hai đã bỏ việc, Lâm Tử Câm nén giận, đốt một điếu thuốc, co chân lên, trong lòng nguyền rủa Quý Tinh Dương là đồ chó con, sau đó bật điện thoại di động lên.

Sếp Lâm nhấp vào hình đại diện của Quý Tinh Dương, tầm mắt hạ xuống, ánh mắt hơi dừng lại một chút.

Sau khi thêm tài khoản WeChat của Quý Tinh Dương, Lâm Tử Câm liền bận quay thử và sản xuất phim mới, còn chưa quan sát tỉ mỉ, hôm nay chú ý, mới phát hiện ra hình đại diện của đối phương cũng thật là kỳ quái, chính là một tờ giấy vẽ một ngôi sao năm cánh bằng bút chì.

Nó rất nguệch ngoạc, không nghĩ tới sẽ có người sử dụng cái này làm hình đại diện.

Chỉ là ngắn ngủi vài giây, khi nhìn thấy mục nhập trên khung chat, Lâm Tử Câm sững sờ, kiên nhẫn nhìn chằm chằm bốn chữ “Đang soạn tin nhắn” kia.

Tới tới lui lui thêm thêm xoá xoá khoảng ba hoặc bốn phút, đến cái tay cầm điện thoại của Lâm Tử Câm cũng cảm thấy mỏi, mà Quý Tinh Dương vẫn “Đang soạn tin nhắn”.

Lâm Tử Câm nhíu mày, đem điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay ngậm vào trong miệng, nhướng một bên mày, gửi một icon “Mỉm cười :)”.

Bốn chữ “Đang soạn tin nhắn” biến mất, sau một thời gian dài im lặng, Lâm Tử Câm dùng ngón tay véo điếu thuốc, phun ra một hơi khói, đánh một hàng chữ rồi gửi tiếp.

“Quý Tinh Dương, chuyện xảy ra đêm đó chúng ta cứ coi như chưa từng có, công việc là công việc, đừng mang tình cảm cá nhân vào chứ. Nếu cậu không thích tôi, thì thay diễn viên khác cho cậu là được.”

Lâm Tử Câm đánh chữ rất nhanh, không mất nhiều thời gian để soạn ra một tin nhắn dài như một đoản văn mà gửi đi, một giây sau, điện thoại của Lâm Tử Câm rung lên, là lời mời gọi video của Quý Tinh Dương.

Lâm Tử Câm sợ hết hồn, điện thoại suýt chút nữa ném ra ngoài, anh nhìn bốn phía, rất tốt, xung quanh không ai, Lâm Tử Câm tằng hắng một tiếng, bóp tàn thuốc, sửa lại tóc, kết nối video.

Khuôn mặt của Quý Tinh Dương được phóng đại trên màn hình, từ dưới lên trên, góc nhìn thật sự không tính là lý tưởng nhưng vẫn không chê vào đâu được, Lâm Tử Câm hơi hơi lùi về phía sau để khuôn mặt trên màn hình của mình có vẻ nhỏ hơn một chút.

“Tiền bối……”

Quý Tinh Dương lại gần hơn, khuôn mặt gần như sắp kề sát vào camera, cậu tóc tai bù xù, đôi mắt sâu thẳm, hốc mắt thâm đen, Lâm Tử Câm sững sờ, nhận ra được có gì đó không đúng, anh hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Quý Tinh Dương ho khan hai tiếng, giọng mũi rất nặng, chậm rãi ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên, cậu không mặc áo, Lâm Tử Câm nhìn thấy cái chăn tuột ra, đường cong bắp thịt màu lúa mạch mượt mà kéo dài.

Quý Tinh Dương dựa vào trên giường, kéo điện thoại lại gần mặt, cau mày nói: “Xin lỗi, hôm qua em tranh thủ làm cho kịp bài tập, đến năm giờ sáng mới đi ngủ, tối qua em cũng đã xin nghỉ rồi, tiền bối không biết sao?”

Làm sao tôi biết?

Chưa ai đề cập chuyện này với Lâm Tử Câm, anh cắn răng nhìn chằm chằm màn hình, Quý Tinh Dương cúi thấp đầu, im lặng vài giây rồi lập tức mở mắt ra.

Lông mi của cậu rất dài, đôi mắt dưới hai mí rất to, nhìn vào màn hình thế này giống như muốn đem người ta chìm đắm vào trong, trong lòng Lâm Tử Câm tự dưng căng thẳng, không thể làm gì khác hơn là vội vàng nói: “Nếu đã như vậy, thì cậu nghỉ ngơi thật tốt, chuyện quay phim từ từ rồi tính tiếp.”

Nói xong liền định dập máy, lại nghe Quý Tinh Dương tiến lại gần, bờ môi xinh đẹp của cậu nhảy vào mắt Lâm Tử Câm, giọng nói nặng nề kéo dài, cậu nói: “Tiền bối, chuyện lúc trước em không thể không để ý được, thực xin lỗi vì đã nói những câu kia với anh. Vậy nên, anh có thể … Đừng đổi người được không? Em chỉ cần anh thôi.”