Chương 29: Phóng viên? Chính là đánh thứ cặn bã như bọn bây

"Có chuyện gì xảy ra vậy, đã mấy giờ rồi?" Khiết Nhi cáu kỉnh sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng họp của công ty điện ảnh, cô cũng đã uống hết hai ly cà phê.

Đúng vậy, đã quá giờ hẹn nửa tiếng đồng hồ rồi, nữ chính của bộ phim vẫn chưa đến. Trong lòng tôi cũng nôn nao, là lo lắng cho An Tâm: Sao thế, chị chưa bao giờ đến muộn mà?

Đối mặt với chất vấn của Khiết Nhi, nhân viên tuyên truyền bên công ty điện ảnh cũng không biết đường xoay xở, điện thoại thì không ai bắt máy, bọn họ đâu còn cách nào.

"Oh, oh, như vậy... được, các bạn đợi chút." Nhân viên tuyên truyền cúp máy, kéo cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, mặt mày biến sắc.

Tôi cũng ngờ vực, đi đến bên cửa sổ, từ tầng 12 nhìn xuống, Ơ... ở đâu ra nhiều phóng viên như vậy?

"Trợ lý An Tâm vừa mới điện thoại cho tôi, nói bọn họ bị vây nửa ngày rồi vẫn không thoát ra được vòng vây của đám phóng viên, ngay cả dưới hầm để xe cũng có phóng viên phục kích." Tuyên truyền nói xong gọi năm cậu con trai đến, rồi liếc mắt sang nhìn tôi, "Nhân viên không đủ, hay là, em cũng theo chúng tôi xuống dưới đón người nha?"

Khiết Nhi chặn trước người tôi, hết sức bất mãn nói: "Không được, sao lại để người công ty chúng tôi can dự vào chuyện này được."

Tôi liếc mắt nhìn sắc mặt có chút không vui của nhân viên tuyên truyền, vội vàng nhảy ra hoà giải, "Không sao, không phải đều là vì công việc sao, em đi với mấy anh."

Tôi thừa nhận, tôi chỉ có một nửa vì công việc thôi.

Thời gian xuống lầu, nhân viên tuyên truyền mới nói cho tôi biết, sáng sớm hôm nay có rất nhiều truyền thông nhận được một bức thư nặc danh, tự xưng là bạn trai của An Tâm. Trong bức thư nói An Tâm vong ân bội nghĩa, sau khi quen một nam diễn viên đẹp trai, thì liền đá hắn. Cho nên... toàn bộ phóng viên nghe tin đều hành động, muốn tóm lấy An Tâm chứng thực thực hư.

Trong đầu tôi mơ hồ xuất hiện một người đàn ông, là hắn sao? Người mà An Tâm vì hắn mà ném điện thoại hai lần. Nhưng mà, nếu như hắn thật sự là bạn trai của An Tâm, sao có thể làm cái việc như gửi thư nặc danh cho truyền thông?

"An Tâm, An Tâm, nói vài câu đi."

"An Tâm, người gửi bức thư nặc danh đó là bạn trai của bạn sao?"

Suy nghĩ của tôi bị tiếng ồn ào ở cửa chính chặn đứt, mười mấy máy quay chận ở cửa xe bảo mẫu của An Tâm, những phóng viên này, mặc kệ cửa xe đóng cửa kín mít, vẫn không chịu buông tha đứng ở bên ngoài kêu gào.

Bọn tôi cùng mấy bạn nam lập tức xông lên, kéo phóng viên ra, tôi cũng chen vào bên trong dùng mông liều mạng đẩy bọn họ ra bên ngoài.

Trong lúc đẩy đẩy cãi nhau ầm ĩ, đám phóng viên tự dưng bất mãn, bắt đầu tức giận nói ra những lời thô tục. Ban đầu, bọn họ mắng chửi nhân viên, tôi còn nhịn được. Thế nhưng sau đó các đại ca ở phía sau tôi, nhìn thấy cửa xe bảo mẫu mở ra, thì bắt đầu hỗn loạn: "Con mẹ nó có bản lãnh thì ở trên xe luôn đi, tiếp tục tỏ ra sang chảnh đi, con thối tha, mầy cho rằng ông đây thích bám theo mầy lắm sao..."

Nghe thấy có người mắng chửi An Tâm như vậy, lửa giận của tôi bùng lên, trở tay đẩy máy quay của người kia.

"Mẹ, con mẹ mầy là ai hả?" Người này hướng vào tôi la lối, nhìn thấy An Tâm ở bên kia đã xuống xe, trực tiếp nhấc máy quay muốn từ bên cạnh tôi chen qua. Tôi nhìn thấy máy quay sắp đυ.ng vào mặt An Tâm.

Đang nổi giận sao có thể dễ dàng bỏ qua cho gã ta, tôi túm lấy dây đai balo của gã kéo ra sau. Mặc dù gã ta rõ ràng to con hơn tôi rất nhiều, nhưng vì không đề phòng bị tôi "đột nhiên tập kích". Cơ thể bị lôi về phía sau, ngã nhào xuống đất.

"Woa, đánh phóng viên kìa~" Các phóng viên thấy thế bắt đầu xúm lại ồn ào.

Phóng viên? Bà đây chính là đánh cái thứ chỉ lo thiên hạ không loạn đám chúng mày đấy. Dư quang liếc thấy đám phóng viên bị tôi dời đi sự chú ý, An Tâm đã được hộ tống thành công vào toà nhà.

Tôi đang cười đắc ý, đột nhiên bị mấy đại ca từ dưới đất bò dậy níu lấy cánh tay tôi, "Mẹ, tao không phải thấy mầy là con gái thì đã sớm đánh mầy rồi, trả tiền bồi thường máy quay cho ông đây."

Qua màn "anh hùng cứu mỹ nhân" chính là bị người ta xách cổ lôi về đài truyền hình, nói nếu như tôi không trả hai vạn tệ thì không để tôi đi.

Bị rơi vào đường cùng, tôi chỉ còn cách điện thoại cho anh Phong.

"Em có chuyện gì vậy? Điện thoại cũng không bắt. Vừa rồi Khiết Nhi còn gọi điện cho anh, nói em không biết chạy đi đâu rồi, anh đã để Phương Di đến trông cô ấy rồi." Vừa mới bắt điện thoại, anh Phong đã gào vào tai tôi, tôi thật sự sợ rằng anh ấy sẽ không thể tiếp nhận được chuyện tôi muốn nói cho anh ấy.

Quả nhiên, anh Phong ở đầu dây bên kia bị chọc tức, tôi đang yên lành cùng nghệ sỹ của công ty đến công ty điện ảnh, bây giờ lại bị "giam giữ" ở đài truyền hình. Hơn nữa lý do bị giam cũng không phải vì nghệ sỹ của công ty.

Mắng thì mắng, chuyện trước tiên anh Phong vẫn chạy tới đón người về. Cuối cùng, lấy tin tức độc quyền của Mạch Kỳ ra trao đổi với bọn họ, miễn bồi thường.

Tôi gục đầu xuống đi vào phòng làm việc của chị Lulu, chuẩn bị nghe chị ấy khiển trách. Tôi hạ quyết định, chỉ cần không đuổi việc tôi, tuỳ chị ấy mắng sao tôi cũng chịu.

"Làm rất tốt!"

Tôi không dám ngẩng đầu, biết chị Lulu cố ý nói ngược, đây nhất định là khúc dạo đầu trước khi giông bão kéo đến.

"Vừa rồi người đại diện của An Tâm và bên công ty điện ảnh đều gọi điện đến khen em đó, nói đứa trẻ này thật lanh lợi."

Hả? Tôi ngẩng đầu, cẩn thận nghiên cứu sắc mặt của chị Lulu, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cơn thịnh nộ, liền yên tâm.

"Hiếm thấy, em vừa mới vào nghề đã được lên báo rồi."

Hả? Báo gì?

Chị Lulu xoay màn hình laptop về phía tôi, trong mắt tràn đầy vẻ khôi hài.

Hả, hả, hả??? Tôi dụi dụi mắt, không sai, tiêu đề của bài báo trên trang Chao Xin ——

An Tâm bất mãn vì bị truy hỏi, xúi giục trợ lý hành hung phóng viên

Ôi ~~~ Vấn đề là:

Tôi khi nào đã thành trợ lý của An Tâm rồi? Mặc dù tôi quả thực từng có ý đó.

Tôi chỉ đẩy với kéo, sao lại biến thành "thành hung" rồi? Tôi cùng với một tên cao to một mét tám mấy đứng với nhau, ai có thể hành hung ai chứ?

Cộng thêm, An Tâm khi nào xúi giục tôi? Tôi ngược lại muốn bị chị ấy xúi giục, thế nhưng người ta ngay cả tôi là ai cũng không nhìn rõ nữa kìa!

Tôi cuối cùng lần đầu tiên lĩnh giáo năng lực "bịa chuyện" của mấy tay nhà báo này.

"Chị Lulu, vậy... bên An Tâm không trách tôi gây sự à?" Tôi không khỏi lo lắng, chuyện này đối với An Tâm tuyệt đối là một tin tiêu cực.

Chị Lulu lắc đầu, "Quản lý của cô ấy nói, nếu như có thể dời đi sự chú ý của phóng viên đối với chuyện cá nhân của cô ấy, cũng không hẵn là chuyện xấu."

Xem ra, chuyện này là sự thật rồi, trong lòng tôi có chút khó chịu, An Tâm sao có thể quen một người bạn trai như vậy được.

Trên mạng, đa phần mọi người đều không tin An Tâm sẽ làm ra chuyện như vậy. Thứ nhất là hình tượng của An Tâm trước nay đều rất tốt, thứ hai cũng không ít người nghi ngờ là đang chiêu trò. Đúng vậy, phim truyền hình mới của An Tâm chuẩn bị lên sóng, đúng lúc lại xuất hiện tin tức, cũng khó trách làm người khác nghi ngờ.

Nham Thạch cũng không phải đèn kiệm dầu, ngày hôm sau để Khiết Nhi đứng ra chứng minh, người đánh phóng viên là trợ lý của cô ấy, không phải của An Tâm, xin mọi người đừng đổ oan cho An Tâm.

"Lúc đó tôi nhìn thấy chị An Tâm gặp phiền phức, nên để trợ lý tuyên truyền của mình xuống dưới giúp một tay, có thể trong quá trình xô đẩy phát sinh một chút xung đột, không thể nói là đánh người!"

Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Khiết Nhi trước ống kính, tôi không khỏi cười lạnh.

Bởi vì nhân khí của Mạch Kỳ liên tục tăng vọt, công ty vì muốn duy trì tình trạng tốt đẹp này, lại đem đầu lĩnh của các bộ phận mở một buổi họp thương thảo, toàn bộ thành viên của bộ phận phát hành và bộ phận tuyên truyền đều tham gia.

"Có nhân khí vẫn chưa đủ, mấu chốt là làm thế nào đem nhân khí chuyển hoá thành lợi nhuận của công ty, điểm này các bộ phận đều phải đưa ra ý kiến." Tống giám đốc Chung mở đầu.

Lợi nhuận của cái nghề này thế nào, tôi vẫn còn là một tay ngang, chỉ có thể thật thà chi chú lại, sau đó nhanh chóng tiêu hoá thu nạp.

Tiếp đó, Tổng giám đốc Chung để Vương Tang ở bộ phận phát hành đem bản ghi chép cuộc họp đưa đều phát cho mọi người một bản, để cho mọi người dễ dàng hiểu thấu đáo, tiếp tục đi sâu khai thác lợi nhuận.

[Hựu Hựu, có phải em cũng ghi chép lại cuộc họp đúng không?] Chị Lulu gửi cho tôi một tin nhắn.

[Vâng ạ?]

[Vậy em gửi cho chị một bản, cái tên Vương Tang viết cái quỷ gì không biết, đây không phải là sổ thu chi sao.]

[Dạ, được]

Tôi thoáng nhìn vào bản ghi chép của Vương Tang, thật đúng là, toàn bộ đều là ai nói cái gì, tất cả đều đánh không xót một chữ!

Ghi chép cuộc họp yêu cầu cần chỉnh sửa lại cho hoàn chỉnh, quan điểm bất đồng đều phải chắt lọc ra, chuyện đã giải quyết là cái gì, chuyện cần giải quyết là cái gì, chuyện cần giải quyết do ai chịu trách nhiệm, kỳ hạn là bao lâu... Tóm lại muốn để cho người không tham gia buổi họp đều có thể liếc mắt nắm được nội dung cuộc họp.

Tôi đây nhớ đến khoảng thời gian học Đại học, tôi cũng không phải chỉ biết theo đuổi minh tinh nha, bởi vì các buổi giao lưu học thuật do khoa chủ sự, đều do tôi làm thư ký ghi chép lại hội thảo hết nha.

Không bao lâu, tổng giám đốc Chung điện thoại gọi tôi đến phòng làm việc của ông ấy. Sặc, cứ chạy đến phòng làm việc của ông chủ, là chuyện tốt hay là không tốt?

"Tiểu Hựu à, em... thật sự chỉ tốt nghiệp trung học?" Chung Hạo Nhiên có chút bí hiểm nhìn tôi.

Tôi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng đáp lời lại: "Em tốt nghiệp trung học ạ."

"Nói thật đi, tôi chưa từng thấy qua bản ghi chép cuộc họp nào đẹp mắt như vậy."

Haizz, tôi còn tưởng rằng ông ấy phát hiện ra "chứng cứ" gì rồi chứ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sắc mặt của Chung tổng rất tốt, tôi cũng hùa theo cười đùa, "Chỉ cần dùng tâm, thế này ai cũng có thể viết ra được."

"Đứa trẻ này..." Tổng giám đốc Chung dùng ngón tay chỉ vào tôi, "Làm rất tốt, tôi thích cách chịu đi lên của người trẻ mấy em."

Từ đó về sau, phần ghi chép buổi họp của tôi trở thành "khuôn mẫu", các đồng nghiệp cứ nhàn nhạ chỉnh sửa tập thành quen.

Rất nhanh, tin tức đánh phóng viên đã bị tin tức tuyên truyền phim mới ùn ùn kéo đến che lấp.

Mãi cho đến một lần "ngoài ý muốn" của mấy năm sau, cái nợ cũ này của tôi mới bị lật lại.

Đúng vậy, tôi lại "hành hung" phóng viên nữa. Chỗ khác là, lần của sau này là tôi đánh thật, còn vinh quang "bị thương".

----------------- Rất nhiều người hiểu lầm, hành động của tôi rất vẻ vang, đoạn này xem như là kể thêm vào.

Ngày đó, ba người tôi, Gullit, An Tâm mới từ quán bar bước ra, liền bị phóng viên mai phục sẵn bên ngoài phục kích. Không biết là tên khốn kiếp nào mật báo. Bọn tôi chọn đường chạy trốn, ai ngờ đám phóng viên giống như miếng cao dán trên da chó, muốn bỏ cũng không bỏ được. Dù sao tôi cũng quen biết không ít người trong đám phóng viên này, liền để An Tâm và Gullit đi trước, tôi ở lại nói vài câu ứng phó. Ai ngờ một tên phóng viên thừa lúc chạy loạn xách máy quay chạy qua trước mặt tôi đuổi theo An Tâm, cũng không rõ là ai không cẩn thận, chiếc máy quay đυ.ng vào trán An Tâm, tôi vội vàng chạy qua bên đó. Gullit dừng lại nói lí lẽ với người kia, người kia lại dùng lời lẽ thô tục mắng Gullit mấy câu.

Lúc này tôi bị rất nhiều chuyện đè nén, vốn đã nén một bụng tức giận. Tôi xông lên trước lôi cổ áo của người kia, bắt hắn phải nói xin lỗi.

Đối phương chẳng biết xấu hổ còn làm ầm ĩ, "Tao không xin lỗi đấy, sao nào? Mầy có bản lĩnh thì đánh tao đi, tao là phóng viên của đài XX, mầy dám đánh?"

"Phóng viên? Anh xem tôi dám hay không dám." Tôi đá một cước vào bụng người kia, "Loại người cặn bã như anh là đáng đánh."

Sảng khoái, tôi cuối cùng quát to được mấy lời giấu trong lòng mấy năm trước.

Kết quả sau màn sảng khoái là, huyệt thái dương của tôi nhận một quyền nặng nề, đầu óc "vù" một cái mất đi nhận thức.

Lúc tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong bệnh viện. Chống người dậy, trong phòng ngoại trừ tôi không có lấy người thứ hai. An Tâm cũng không có ở bên cạnh, có thể là đang làm việc! Bước xuống giường, đầu vẫn còn chút choáng váng, tôi kéo rèm cửa sổ ra, là ánh mặt trời chói mắt. Tôi theo quán tính nhấc tay trái lên, ah, mười một giờ! Gay rồi, trưa nay có hẹn với một nhà chế tác ăn cơm. Tôi vội vàng đi tìm điện thoại.

Đang khom lưng lật tìm trong chiếc túi xách ở tủ đầu giường, đột nhiên trên eo bị siết chặt, sau lưng tôi dán lên một cổ ấm áp và mềm mại. Tôi xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của An Tâm, thắt lưng lại bị người ta ôm thật chặt.

"Tên khốn kiếp nhà em, có biết gây hoạ cho chị rồi không!"

Tôi choáng, bà đây vì chị mà bị đánh nhập viện, chị còn trách tôi gây sự. Vốn định nổi giận, nhưng nhìn thấy chị vùi đầu vào ngực tôi, lại khẽ sụt sùi khóc. Cơn giận vừa mới bốc lên trong lòng tôi trong nháy mắt tan tành như mây khói.

"Con gái thật sự làm từ nước sao!" Tôi cảm thấy trước ngực bị ướt thành một mảng lạnh lẽo, cảm khái một câu.

"Em không phải là con gái à?" Giọng nói buồn bực hờn dỗi từ trong lòng truyền đến, tiếp theo chị ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt như nước kia còn thật sự có chút chưa hoàn hồn, "Lúc nhìn thấy em ngã xuống, chị cảm thấy trời đất đều sụp đổ."

Mặc dù đầu vẫn có chút choáng váng, nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được hàm ý của câu nói này, "Chẳng lẽ em quan trọng như vậy sao?"

Chị không trả lời, nhưng đôi tay lại ôm tôi chặt thêm một chút. Lực đạo này, tôi gần như có chút khó thở, thiếu khí khiến đầu óc tôi càng thêm choáng váng. Nhưng mà, đây là choáng váng trong ngọt ngào nha.

Bị ôm như vậy, tôi bắt đầu đứng núi này trông núi nọ, nhẹ nhàng hôn lên trán chị, sau đó đôi môi trượt đến vành tai, tiếp đó nữa, hướng đến môi của chị...

"Chiếm tiện nghi đủ chưa!" Nhìn thấy tôi sắp chạm vào đôi môi đỏ mọng hấp dẫn kia, chị đẩy tôi ra, trong mắt xẹt qua một kia giảo hoạt.

Cô gái này, thật sự khiến người ta ngứa răng. Nếu không phải lúc này đầu vẫn còn choáng váng, chân đứng không vững, tôi không đem chị "xử tử ngay tại chỗ" là không thể được.

Sau khi thất vọng qua đi, tôi mới nhớ đến chuyện chính, lại bắt đầu lật tìm di động.

"Đừng tìm nữa, chị đã để Nhị Bân giúp em điện thoại huỷ hết lịch trình về sau rồi." An Tâm ngồi lên mép giường, tiện tay cầm một tờ báo lật xem. Bộ dáng thong thả, thật làm tôi khó mà tin được chuyện vừa xảy ra một phút trước.

"Ha ha ~ Tức cười chết mất, em xem bài báo này viết em thế nào, cứ như là cao thủ võ lâm ấy!" An Tâm đưa một trang báo sang cho tôi.

Lại là trang nhất! Tôi đen mặt.

—— Trợ lý của Gullit nóng lòng bảo vệ chủ, cùng phóng viên diễn một cảnh phim võ thuật

An Tâm chỉ vào một hàng trong bài báo chế nhạo nói: "Nên trợ lý trực tiếp phi thân, đá bay phóng viên ra ngoài..."

Ôi ~~~ Lại có mấy vấn đề:

Tôi khi nào lại thành trợ lý cho Gullit? Mặc dù quả thật anh ấy từng lôi kéo tôi.

Một cước kia của tôi, sao lại biến thành "phi thân" rồi? Sức lực của đôi chân tôi cũng không đủ đá bay người ta nhỉ.

Cộng thêm, còn nóng lòng bảo vệ chủ??? Cái tên Gullit này, tôi sẽ nóng lòng vì hắn sao?

Song, khả năng bịa chuyện của giới giải trí tôi sớm đã không còn lấy làm lạ nữa. Hơn nữa, người ta còn giúp tôi che giấu thân phận và danh tính, thì bỏ qua cho hắn thôi!