Chương 27: Được nữ minh tinh ngồi lên đùi

Tôi sớm đã chặn đứt đường lui của mình, lúc này, dường như đã không còn lựa chọn. Như vậy cũng tốt, tôi đã không còn đường lùi về phía sau, chỉ còn cách tiến lên phía trước.

Hít một hơi sâu, tôi lấy hết dũng khí, đẩy cửa đi vào phòng làm việc của chị Lulu.

"Chị Lulu, anh Phong, xin cho em thời gian một tháng..." Hai tay tôi nắm chặt thành quyền đặt ở đùi, thân người thẳng đứng, "Nếu như sau một tháng hai người vẫn không muốn em, em không nói hai lời tự mình rời đi."

Chị Lulu và anh Phong liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn về phía tôi, chị Lulu lắc đầu trước, tiếp sau đó là đến lượt anh Phong cũng lắc đầu theo.

Trái tim tôi trầm xuống, xem ra, có hạ quyết tâm vẫn không đủ.

"Thật sự chưa từng gặp qua đứa trẻ nào như em." Chị Lulu nói.

"Chưa từng gặp qua, em cũng chưa từng gặp qua." Anh Phong phụ hoạ theo.

Chị Lulu từ bàn làm việc đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, vỗ vỗ lên vai tôi, nhưng nghiêng đầu nhìn anh Phong nói: "Đứa trẻ này, có tiền đồ."

"Được, một tháng thì một tháng." Anh Phong cứ như vậy giữ tôi ở lại dưới tay anh.

Chị Lulu suy nghĩ một chút lại nói: "Bộ phận của chúng ta có người mới đến, theo quy tắc cũ, tối nay chị mời rượu mọi người."

Anh Phong khoát tay nói: "Rượu này có thể uống được hay không, phải một tháng sau mới biết được."

Chị Lulu trừng mắt nhìn anh Phong, xoay người trở về lại ghế ngồi, "Tôi thấy cậu nên thêm dầu vô rồi, người trẻ thời nay đều bốc đồng như vậy, sớm muộn cũng vượt mặt cậu thôi."

Tôi nghĩ, lúc đó ba người bọn tôi ở trong phòng làm việc chị Lulu, không một ai có thể ngờ tới, câu nói đùa này của chị LuLu, sau một năm đã trở thành sự thật.

Chị Lulu ơi, chị thật sự có tài tiên đoán đó.

Bởi vì tôi nhất thời quyết định ở lại Bắc Kinh nên chưa kịp thuê phòng, sau khi rời trường, đành phải không biết xấu hổ đi "ở nhờ" phòng trọ cao cấp của Con Muỗi.

Trước mắt, chuyện tôi bỏ qua công việc ở Goldman Sachs, cũng chỉ có Con Muỗi biết.

Cho dù tôi có đem EP của Mạch Kỳ sang, cho dù anh Phong ở trong điện thoại nói như sắp đưa cả môi lưỡi ra, cho dù ngay cả chị Lulu ra mặt nói chuyện với Trần tổng. Thế mà, bên công ty điện ảnh vẫn kiên trì một yêu cầu: Để Khiết Nhi hát ca khúc chủ đề.

Khiết Nhi và Mạch Kỳ đều là do anh Phong dẫn dắt, lòng bàn tay, lưng bàn tay đều là thịt, không có cách nào khác, nếu như cưỡng cầu nữa sợ người ta ngay cả Khiết Nhi cũng chẳng cần. Phải biết rằng, ngoài chúng tôi ra, vẫn còn rất nhiều người đang đợi phía sau.

Anh Phong chỉ đành an ủi Mạch Kỳ, cũng đảm bảo công ty nhất định sẽ phát hành EP này của cô thật tốt.

Sau khi cho mình kỳ hạn một tháng, tôi bắt đầu ngựa không ngừng vó nắm rõ tình hình và nhiệm vụ tuyên truyền của công ty.

Công ty đĩa hát Nham Thạch mặc dù quy mô thua kém mấy công ty đĩa hát quốc tế, nhưng ở trong giới đĩa hát nội địa cũng xem là có mặt mũi. Công ty ký kết với không nhiều nghệ sỹ, cũng chỉ có bảy người, nhưng trong đó có hai người là nhất ca nhất tỷ trong giới ca sỹ nội địa. Gần đây lại mới nổi lên một người là Khiết Nhi, mấy người khác giống như Mạch Kỳ cũng bình thường, thuộc về nhóm có chút tên tuổi, nửa đỏ không tím.

Sở dĩ ký hợp đồng với ca sỹ ít như vậy là bởi vì điểm mạnh thật sự của công ty nằm ở phát hành đĩa hát. Không cần biết bạn là Warner Bros hay là EMI, nếu muốn ở phát hành đĩa ở nội địa, tất yếu phải cùng hợp tác với Nham Thạch chúng tôi. Nham Thạch ở nội địa thâm niên mười năm, dệt được một tấm lưới phát hành độc nhất vô nhị, trải dài toàn quốc, tấm lưới này khiến biết bao nhiêu công ty thèm muốn mà lại không thể làm gì được.

Thế nhưng gần đây, lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định phải tăng cường ký hợp đồng với các nghệ sỹ, khởi động nhiều hoạt động tuyên truyền hơn, vì vậy bộ phận tuyên truyền đang thiếu người, tôi mới đυ.c nước béo cò được nhận vào làm.

Ở lâu mới biết, lính ruột của chị Lulu chỉ có mấy người. Một nam ba nữ, tổng cộng là bốn nhân viên truyền thông. Anh Phong chính là bông hoa đỏ từ trong đám lá xanh đó. Trước đây, bốn vị truyền thông phụng sự cho bảy vị ca sỹ cũng dư dả rồi. Nhưng trước mắt công ty ra chính sách mới, vừa phải bắt đầu tăng cường ký kết hợp đồng với ca sỹ, vừa còn phải bắt đầu tìm kiếm người mới. Thế nhưng, trước khi chưa có thành tích cho công ty thì sẽ không cho phép bộ phận truyền thông sử dụng những chi phí không cần thiết, vì vậy, đành phải tiết kiệm chi phí, thuê trợ lý tuyên truyền giống như tôi trợ giúp.

"Ơ, Anh Phong, nghèo đến mức dao cạo râu cũng không mua nổi à?" Phương Di cũng là một nhân viên truyền thông, thích đấu võ mồm với anh Phong nhất.

Anh Phong sờ sờ cằm của mình, "Ôi, hôm qua thức cả một đêm, quên cạo rồi." Sau đó ôm bả vai Phương Di mập mờ nói: "Nếu không thì em mua cho anh một cây cạo mới đi?"

Hai người này... đổ mồ hôi, ngang nhiên ở trong phòng làm việc làm chuyện "*".

Thực ra tôi biết hai người này chỉ đơn thuần thích làm động tác chọc ghẹo mà thôi. Hôm nay phải mở cuộc họp lên kế hoạch tuyên truyền cho Mạch Kỳ, vì thế anh Phong thức cả một đêm để đưa ra các phương án tuyên truyền cho EP mới.

Đừng nói, trên cằm anh Phong râu mọc lồm xồm, thì cho rằng anh ấy nam tính. Trước đây, tôi luôn nghi ngờ anh ấy là gay không à. Nhưng mà, ai bảo anh ấy bình thường "trang điểm l*иg lộn", bộ phận chúng tôi chỉ có một mình anh ấy là con trai, còn là người ưa trang điểm nhất. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đàn ông 26 tuổi, ai lại không thích trang điểm chứ.

Công ty cho Mạch Kỳ thu hai bài hát mới, bài <Ái Thương> được chọn làm ca khúc chủ đề đã làm thành EP, nếu phản ứng của thị trường tốt, thì thừa nhiệt đả thiết tung ra bài thứ hai .

Trong cuộc họp, mọi người đối với phương án anh Phong thức đêm làm ra đều hầu như rất hài lòng. Lúc chị Lulu chuẩn bị vỗ bàn tan họp, tôi rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói, "Cái này... em có thể phát biểu ý kiến không?"

Chị Lulu nhàn nhạ dựa người vào ghế, có chút hứng thú nhìn tôi, "Đương nhiên có thể."

"Em cảm thấy Ái Thương khó tạo hit, chi bằng dùng Vứt Bỏ làm bài chủ đề."

Anh Phong là người đầu tiên nhảy dựng lên gào với tôi, "Này, không hiểu thì đừng nói bừa, bài nào làm ca khúc chủ đề là công ty đã sớm mở cuộc họp quyết định rồi."

"Cậu để em ấy nói tiếp đi." Chị Lulu ngăn cản anh Phong sắp nổi đoá lên, xoay lại nhìn tôi nói: "Vậy... em dựa vào cái gì nói Ái Thương khó tạo hit?"

Tôi thành thật nói: "Một bài hát có hay hay không, có thể tạo hit hay không, em luôn cảm thấy không phải chúng ta ngồi ở đây họp là có thể đánh giá được. Công ty lấy bài nào làm ca khúc chủ đề, kỳ thực đều là một lần mạo hiểm đầu tư. Nếu như đã mạo hiểm đầu tư, vậy thì phải làm khảo sát thị trường trước, mới có thể đánh giá được. Dựa vào cảm nhận của một cá nhân là không đáng tin cậy, nhất định phải để số liệu nói chuyện, cho nên em nghĩ, chúng ta nên tiến hành khảo sát trước."

Nói đến vấn đề có liên quan đến chuyên ngành của tôi, thì tôi phải gọi là thao thao bất tuyệt ah.

Có mấy giây, trong phòng họp yên tĩnh vô cùng, bao gồm cả chị Lulu, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn tôi.

"Lời này của em nghe rất mới mẻ." Chị Lulu đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, "Được, việc khảo sát giao cho em. Tan họp~"

Nói là làm liền, tôi tìm đến công ty có "mạng âm nhạc hihi" hợp tác, nhờ họ làm giúp một cuộc khảo sát nghe thử. Hai bài đều trích ra 30 giây, cùng lúc đưa lên để cho mọi người nghe thử, đối tượng nghe yêu cầu phải điền giới tính, độ tuổi, đồng thời phải đưa thang điểm từ 0 - 5 đánh giá cả hai bài.

Sau hai ngày khảo sát kết thúc, tôi chỉ tốn mất 20 phút thì làm xong bài phân tích cuộc khảo sát. Một biểu đồ hình tròn, một biểu đồ so sánh, đều biểu hiện rõ ràng: Trong 128 người tham gia nghe thử, 85% thích , trong đó có 91% người cho rằng sẽ có độ hot hơn <Ái Thương>, bình quân điểm của là 4 điểm, <Ái Thương> thì là 2 điểm...

Một trang giấy báo cáo khảo sát A4 đặt lên trên bàn làm việc của chị Lulu, thực sự chiến thắng một cách thuyết phục, chị Lulu sau khi xem xong không nói hai lời, đi tìm Tổng giám đốc Chung Hạo Nhiên.

Mười phút sau, triệu tập cuộc họp tạm thời, giám đốc các bộ phận tham gia, tôi, dự thính.

"Tôi cảm thấy chúng ta đều phải nhìn theo..." Chung Hạo Nhiên liếc mắt sang chị Lulu, người phía sau vội vàng nhắc nhở: "Tiểu Hựu!"

"Đúng, phải nhìn theo Tiểu Hựu học tập."

4 vị giám đốc toàn bộ đều nhìn về hướng tôi, tôi nghĩ nhất định mình đỏ mặt rồi.

Chung Hạo Nhiên dùng giọng điệu thành khẩn tiếp tục nói: "Công ty chúng ta rất nhiều người, đều thích vỗ đầu làm việc, đi theo cảm giác. Bao gồm cả tôi, đều cần phải kiểm điểm... làm lại EP lần nữa, lấy bài làm ca khúc chủ đề, chúng ta cùng nhau xem thử, dùng số liệu nói chuyện, rốt cuộc có linh hay không."

Huhu, tôi dự cảm, chuyện này lớn chuyện rồi.

Về lại vị trí làm việc, Phương Di chạy đến mắng tôi, "Xem tài năng của em kìa, em rước hoạ cho bộ phận tuyên truyền của chúng ta rồi có biết không."

Rước hoạ? Rước hoạ gì? Tôi ngơ ngác nhìn Phương Di.

"Chuyện của leader quyết định, cấp dưới chúng ta cứ làm theo là được rồi. Em bây giờ làm như vậy, lỡ như sau khi tung ra không có thị trường, chiếc ghế giám đốc của chị Lulu sợ cũng ngồi không vững nữa rồi. Ôi~~~"

Tôi cuối cùng hiểu Nham Thạch vì sao có mạng tiêu thụ tốt như vậy, lại không thể phát triển lớn hơn được.

Công việc của công ty này, từ cấp trên đến cấp dưới đều không đúng giờ. Nói tóm lại, lúc Con Muỗi đi làm tôi vẫn còn chưa rời khỏi giường, lúc Con Muỗi tan ca tôi vẫn còn làm việc. Con Muỗi hiển nhiên cực kỳ không để công việc này của tôi vào mắt, vẫn không buông tha khuyên nhủ tôi "quay về chính đạo".

Nhắc đến cái gì là "chính đạo", sau này của sau này, tôi và An Tâm trong lúc đùa giỡn cũng từng thảo luận qua.

Lần đó, tôi và An Tâm vì một chuyện bé tí tẹo không đáng nhắc đến chiến tranh lạnh ước chừng một tuần. Tôi giận hờn không nấu cơm, luôn ở bên ngoài ăn cơm rồi mới về nhà. An Tâm còn tuyệt hơn, mỗi ngày đều ăn mì gói để giận dỗi với tôi. Tôi càng thêm tức giận, chị rõ ràng biết rằng, tôi đau lòng cho chị còn hơn cả tôi mà.

Cuối cùng, một hôm nửa đêm 12 giờ trở về nhà, chị ở trước mặt tôi đun nước chuẩn bị nấu mì, tôi thực sự chịu không nổi, ném điều khiển TV phóng thẳng đến tủ lạnh.

"Có thịt có rau, cầm lấy hâm nóng ăn đi." Tôi đen mặt, cầm hộp đồ ăn đem ở bên ngoài về đưa tới trước mặt An Tâm.

"Không biết hâm!" An Tâm hoàn toàn không để ý tôi, chuẩn bị nhấc nầu mì xuống.

Tôi thật sự giận đến không chỗ phát tiết, "Hâm đồ ăn cũng không biết???"

An Tâm đứng ở trước nồi mì, xoay đầu, răng cắn chặt môt dưới, lạnh lùng nhìn tôi, "Là ai nói chị ngốc, chỉ biết nấu mì."

Tôi im lặng, tiến đến mở một bếp ga khác, hâm nóng đồ ăn cho oan gia này.

"Ăn đi!" Tôi đặt chiếc đĩa lên bàn ăn, xoay người muốn đi.

"Không muốn ăn!" An Tâm ngồi bên cạnh bàn ăn, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Ôi trời, tổ tông của tôi ơi, tôi đã hâm nóng thức ăn bưng đến trước mặt chị rồi, chị còn muốn thế nào nữa?

"Ơ, người đừng nói còn muốn đợi em đút cho người ăn nha!" Tôi chế nhạo nói.

"Được đấy!" An Tâm há miệng, làm bộ dạng chim non đòi ăn.

Trái tim của tôi lập tức mềm nhũn, ngồi xuống bên cạnh An Tâm, gắp một đũa cải thìa đút vào miệng chị.

Pạch! Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay tôi khi tôi chưa kịp rút tay về.

"Không phải chứ, cảm động đến vậy hở?!" Tôi liếʍ lấy giọt nước mắt rơi trên tay, thật ngọt.

An Tâm nước mắt giàn giụa nhìn tôi, thật uỷ khuất biết bao, "Em, em một chút cũng không đau lòng cho người ta."

Em còn chưa đủ đau lòng vì chị??? Có oan cho em quá không!

"Cơm cũng không nấu cho chị, nhìn chị ngày ngày ăn mì gói cũng mặc kệ." Nói xong, khóc lớn lên.

Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này thật sự đau lòng chết mất thôi. Tôi âu yếm ôm An Tâm vào lòng, nói những lời an ủi: "Là em không đúng, cho dù em có tức giận thế nào cũng không nên để vợ An An của em đói bụng..." Tình huống cấp bách, tôi chỉ đành nói ra mấy lời vô cùng buồn nôn này.

An Tâm vẫn cứ khóc, dứt khoát đặt mông ngồi lên đùi tôi, vùi đầu vào cổ tôi. Sặc, là để khóc cho thoải mái hơn sao?

"... Baby, em sai rồi, chị muốn phạt em thế nào cũng đều được, xin chị đừng khóc nữa." Tôi chưa từng nhìn thấy An Tâm khóc kịch liệt như vậy, thật sự sợ làm tổn hại đến cơ thể chị.

"Em nói đó nha!" An Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt sáng rỡ nhìn tôi, khoé mắt vẫn còn vương vài giọt nước mắt.

Ôi mẹ ơi, sao tôi lại quên mất đại minh tinh nhà tôi là diễn viên nhỉ. Thôi bỏ đi, bỏ đi, chỉ cần chị đừng khóc nữa, tôi chịu chút cực khổ ngoài da cũng xứng đáng.

An Tâm một tay ôm lấy cổ tôi, một tay chỉ chỉ tô mì và đĩa thức ăn trên bàn, "Chị phạt em, đút chị, toàn bộ."

Đây đâu phải là trừng phạt ah, bao nhiêu người cầu mà không được ấy chứ. Hihi, tôi biết An Tâm không nỡ phạt tôi đâu. "Muaw~" Tôi thơm lên gương mặt trắng mịn thơm ngát của An Tâm một cái, bắt đầu tiếp nhận "hình phạt".

"Chị nói xem, cử nhân Đại học P như em chạy đến đây làm bảo mẫu cho chị, có phải là không có nghề nghiệp đàng hoàng không nhỉ!" Tôi vừa đút, vừa trêu chọc chị.

An Tâm đối với tình huống "cơm dâng tận miệng" này rất vừa lòng, tự nhiên đáp lời lại: "Hầu hạ chị chính là nghề nghiệp chuyên ngành của em nha!"

Đúng vậy, chỉ cần là vì An Tâm, để tôi làm bất cứ việc gì, tôi đều vui vẻ chịu đựng.