Chương 26: Đùi đẹp ơi, ôm ôm!

"Đây là trợ lý truyền thông mới đến công ty." Anh Phong hời hợt giới thiệu tôi với Mạch Kỳ vừa từ trên xe bước xuống, đối phương lịch sự gật đầu một cái, sau đó cùng bàn bạc với anh Phong làm thế nào để chớp được cơ hội hát ca khúc chủ đề lần này.

Tôi một mình nhàm chán đứng bên lề đường, đưa mắt ngắm chiếc Maz 6 màu trắng của Mạch Kỳ. Ơ, không phải là chiếc BMW 6, mà là Mazda 6 :). Đối với Mạch Kỳ, tôi thật sự không biết chút gì, nhớ loáng thoáng đâu cô ta năm ngoái trở mình bằng một ca khúc nước ngoài trở nên nổi tiếng. Sau đó thì không thấy động tĩnh gì nữa. Mà thực tế chuyện trong giới giải trí, ngoài những chuyện liên quan đến An Tâm, tôi biết rất ít.

Bước vào phòng họp của công ty điện ảnh, tôi rõ ràng cảm thấy anh Phong và Mạch Kỳ đều rất căng thẳng, tôi nghĩ, người chúng tôi muốn gặp nhất định có vai vế rất lớn. Trong phòng họp rất nhiều người, còn có người đang hút thuốc, tóm lại cảm giác hơi lộn xộn.

"Chào anh, tôi là Tần Phong của Nham Thạch." Anh Phong lịch sự kính cẩn đưa danh thϊếp đến trước mặt một đàn ông trung niên, "Đây là Mạch Kỳ của công ty chúng tôi, Trần tổng anh xem..."

Trần tổng tiếp nhận danh thϊếp, hoà nhã cười cười, "Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, các bạn cứ ngồi bên kia nghe trước đi, xong cuộc họp chúng ta lại nói chuyện, được không!"

Anh Phong liền vội vàng gật đầu, dẫn tôi và Mạch Kỳ đến một góc trong phòng họp ngồi xuống.

Lúc trước làm thư ký trường quay có thói quen lúc nào cũng cầm theo cuốn sổ đi theo đạo diễn ghi chép, bây giờ trái lại tôi cảm thấy rất hữu ích, lấy một cuốn sổ từ trong túi xách ra, chuẩn bị nghe được bao nhiêu thì ghi bấy nhiêu.

"Đến rồi, đến rồi!" Một nhân viên đi đến bên cạnh Trần tổng, thì thầm vài câu.

Trần tổng nghe xong liền dặn dò: "Cậu đi mở cửa sổ ra, sau đó nhắc mấy người kia đừng hút thuốc nữa." Ôi trời, cuối cùng cũng có người thông cảm cho mấy người lấy tay bịt mũi tránh khói thuốc chúng tôi.

Cửa phòng họp truyền đến một trận náo loạn.

Chị Mai??

Trong lòng tôi thật sự kinh hãi, lập tức biết rõ là ai chuẩn bị vào. Chạm mặt trong trường hợp này làm tôi rất bất ngờ.

Tôi rất không có tiền đồ, tim bắt đầu đập thình thịch, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa.

Đại minh tinh của tôi, nửa năm rồi không gặp, chị... có khoẻ không?

An Tâm vẫn khoẻ! Chị vừa vào phòng họp, hình như cuốn hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người. An Tâm cũng không trang điểm đậm, mái tóc dài tuỳ ý xoã sau ót. Chị mặc một chiếc áo graffiti rộng thùng thình và chiếc quần đùi cực ngắn lộ đôi chân thon dài càng thêm hoàn mỹ. Tôi không thể bình tĩnh được nữa rồi, nước bọt chợt trào ra, thật muốn chạy đến ôm lấy nó. Tôi hình như có thể cảm thấy, bọn đực rựa cả phòng này đều đang liều mạng tản ra kí©h thí©ɧ tố, cả đôi mắt của anh Phong ngồi trước mặt tôi cũng một mực nhìn thẳng.

Trong lòng tôi hơi có chút bực bội, tựa như báu vật yêu thích trong lòng bị người ta nhòm ngó.

Trần tổng lập tức nhiệt tình chào hỏi An Tâm, An Tâm rất lịch sự đáp lại. Song tôi lại bắt được khoảng khắc đôi chân mày của An Tâm vô thức hơi giật giật. Tôi biết, chị nhất định là ngửi thấy mùi thuốc lá. Mũi An Tâm rất mẫn cảm với mùi thuốc lá, lúc trước ở phim trường, nếu như trong phòng trang điểm có người hút thuốc, An Tâm nhất định sẽ không khách khí nhắc nhở đối phương, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt thòi.

"Tốt, tình hình bên mỹ thuật là như vậy, bên tổ phục trang trình bày đi!" Trần tổng đang điều phối cuộc họp, mỗi bộ phận đều báo cáo rõ ràng và gọn gàng khiến hắn gật đầu liên tục.

Còn An Tâm, chị ngồi ở một nơi cách tôi khoảng 7- 8 mét, lắng nghe rất ngiêm túc. Thỉnh thoảng ánh mắt chị lại lơ đãng quét về hướng tôi, tôi luôn bối rối cúi thấp đầu, lo sợ bị chị bắt gặp. Tôi quá lo lắng rồi, An Tâm rõ ràng không chú ý đến tôi. Vì thế, tôi lại rơi vào tâm trạng vừa muốn chị nhìn thấy vừa sợ chị nhìn thấy. Ôi, lúc gặp An Tâm, tôi đều trở nên không có tiền đồ.

"Có nhìn thấy cái người đầu trọc bóng loáng bên kia không?" Anh Phong đột nhiên quay đầu thấp giọng hỏi tôi.

Tôi giật nảy mình, thoát khỏi tâm trạng buồn bực kia, đưa mắt nhìn lên, đối diện chúng tôi là một người đàn ông đầu trọc, tầm khoảng 30 tuổi.

"Ca khác chủ đề cho bộ phim này là do hắn viết, lát nữa em ở trước mặt hắn biểu hiện phải thật vô cùng ngưỡng mộ vào, hiểu không?" Anh Phong hết sức nghiêm túc căn dặn tôi.

Mạch Kỳ ngồi ở bên phải anh Phong hùa thêm một câu, "Anh ấy xứng đáng được ngưỡng mộ mà."

Tôi lại tỉ mỉ quan sát người đàn ông đầu trọc đó, kết quả phát hiện hắn hình như không có tập trung vào cuộc họp, ánh mắt đó là đang hướng về... An Tâm! NND, hắn dựa vào đâu mà dám tơ tưởng An Tâm? Loại người này, mà xứng đáng được ngưỡng mộ cái bép. Tôi mang một bụng tức giận, càng nhìn cái đầu trọc đó càng không vừa mắt.

"Tốt, các bộ phận đều đã trình bày xong rồi nhỉ... Nếu như xong rồi, An Tâm, phía diễn viên tụi em cũng cho chút ý kiến đi?" Nhìn ra được, Trần tổng rất coi trọng An Tâm, mặc dù không biết là vì nguyên nhân gì.

An Tâm hơi trầm tư vài giây, sau đó ngồi thẳng dậy, "Tôi luôn cảm thấy, ảnh bối cảnh vừa rồi đẹp thì đẹp thật, nhưng cảm giác hơi không hợp với kịch bản phim. Tôi nghĩ, nên làm nổi bật cảm giác hoài cổ hơn nữa!"

Trần tổng gật gật đầu khen ngợi, "Tốt, ý kiến này chúng tôi sẽ cân nhắc."

"Còn nữa, những phục trang của tôi trong bộ phim, đặc biệt kiểu dáng của các bộ sườn xám, không phù hợp với tính cách nhân vật, tôi muốn cùng nhà thiết kế bàn bạc riêng một chút..."

Sau khi đưa ra ý kiến của mình xong, An Tâm đẩy chiếc ghế đằng sau lưng ra, đứng dậy, "Tôi cần phải nói với mọi người một tiếng xin lỗi trước."

Mọi người ở trong phòng, bao gồm cả Trần tổng đều cảm thấy khó hiểu.

"Cuối tháng này, tôi bắt đầu tuyên truyền một bộ phim điện ảnh đã quay từ trước, có thể cần hai bên hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ sẽ mang đến không ít phiền hà cho mọi người, tôi xin nói lời xin lỗi trước." An Tâm đứng ở nơi đó, thái độ vô cùng nghiêm túc, thử hỏi lời xin lỗi này làm sao không tiếp nhận.

Cuộc họp kết thúc, An Tâm cùng chị Mai thong thả rời đi. Nếu như không phải đang có công việc trên người, tôi thật sự sợ mình sẽ chạy theo chị.

Anh Phong đang giới thiệu tỉ mỉ về tình hình của Mạch Kỳ cho Trần tổng và tên đầu trọc, tôi không biết mình cần làm gì, chỉ im lặng đứng cạnh bên, trưng ra thái độ ngưỡng mộ.

"Tần Phong, thì ra người mà công ty các anh đề cử cho tôi là cô ấy!" Trần tổng khá suy nghĩ nhìn anh Phong.

"Tôi biết, tôi biết, thế nhưng chuyện này nội bộ công ty có thảo luận qua rồi, cảm thấy Mạch Kỳ thích hợp với phong cách bộ điện ảnh này hơn Khiết Nhi."

Khiết Nhi? Đúng rồi, không phải là sáng sớm tôi đã bị nhốt trong căn phòng tối đó, để sắp xếp đĩa hát có ảnh bìa của người tên là Khiết Nhi sao.

Trần tổng lắc đầu, "Tôi thì lại cảm thấy Khiết Nhi thích hợp hơn, bất luận thế nào, thì trước mắt cô ấy đang rất nổi."

Hừm, cái gì thích hợp với không thích hợp, nói trắng ra thì ngại vì danh tiếng của Mạch Kỳ không bằng Khiết Nhi.

Lúc mấy người đàn ông đang bàn bạc, Mạch Kỳ đang đứng bên cạnh, trên mặt không có chút biểu cảm gì. Ôi, giới giải trí này quả thật thực tế, người không nổi tiếng, bị thảo luận như vậy ngay trước mặt, ngay cả nói tránh cũng không thèm.

"Trần tổng, anh đừng quyết định nhanh như vậy, thực ra Mạch Kỳ thật sự rất có thực lực. Chúng tôi vừa thu xong một ca khúc của cô ấy, hay là anh nghe thử trước đi." Anh Phong có chút vội vã.

Tên đầu trọc rốt cuộc cũng mở miệng, "Được, anh cho tôi nghe thử đi."

Anh Phong nắm được một tia hy vọng, vui mừng lập tức nghiêng đầu nói với tôi: "Chút nữa em về lấy EP ca khúc mới của Mạch Kỳ đem qua đây nha."

"EP là cái gì?" Tôi ngây thơ thật thà hỏi, một giây sau, tôi lập tức ý thức được chính mình nói năng không dùng não thật đáng sợ biết bao.

Trần tổng, đầu trọc, anh Phong và cả Mạch Kỳ đều ngớ người ra nhìn tôi.

"À, đây là bé trợ lý vừa mới đến công ty, không biết cái gì cả." May là anh Phong phản ứng nhanh, lập tức nhảy ra giúp tôi cũng giúp chính mình giải thích, "Bây giờ tìm người không dễ gì, chúng tôi đành tìm một trang giấy trắng từ từ bồi dưỡng."

"Unplugged là gì?"

"Lăn lộn trong giới này cần biết những gì?"

"Chương trình âm nhạc nổi tiếng trong và ngoài nước biết được cái nào?"

Trên đường trở về công ty anh Phong tùy tiện hỏi tôi mấy câu, kết quả tôi đều trả lời không biết, anh ấy tức giận đến nghiến răng.

Tôi có chút tủi thân, "Anh đừng giận, anh không phải nói em là một tờ giấy trắng, cần phải bồi dưỡng sao."

"Tôi biết em là một tờ giấy trắng, nhưng không ngờ trắng đến mức... không thể trắng hơn." Anh Phong vừa lắc đầu vừa thở ra một hơi.

Về đến công ty, anh Phong trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc của chị Lulu.

"... Không được, chúng ta nên tìm một người khác đi, nó thật sự không được."

Tôi biết, người không có chút gì về kinh nghiệm trong giới âm nhạc, ngày đầu tiên đi làm bị mắng chửi là rất bình thường. Thế nhưng, nếu như tôi rời khỏi như thế này, cũng rất khó tìm được một công ty đĩa hát thứ 2 cần tôi.

Trong lòng tôi bắt đầu tính toán thật nhanh, làm sao mới có thể không bị sa thải.