"Hựu Hựu, tớ không thể để cậu làm chuyện ngu ngốc."
"Không phải chuyện ngu ngốc, tớ nghĩ kỹ rồi."
"Nghĩ kỹ cái bép, nghĩ kỹ mà lại đi bỏ..."
"Tớ không có bỏ, tớ..."
"Hựu Hựu, theo đuổi minh tinh cũng không có ai như cậu, tiền đồ tốt đẹp trước mắt không muốn, cậu.. đây là đắm chìm trong sa đoạ."
Chuyện tôi lén gửi CV cho một công ty đĩa hát bị Con Muỗi phát hiện, cậu ta lập tức cố gắng khuyên can tôi, thế nhưng tâm ý tôi đã quyết rồi. Con Muỗi thấy nói không nghe, liền mắng tôi không bằng cho chó. Nhưng tôi vẫn không thay đổi quyết định, kết quả Con Muỗi tức giận đến muốn ngất đi.
Tôi thừa nhận tôi hành động rất cảm tính. Còn có hai tuần nữa là ra trường rồi, tôi lại ở trong giờ phút mấu chốt này vứt đi 'chiếc bát vàng' Goldman Sachs, muốn 'đắm chìm trong sa đoạ' rơi vào vũng lầy của giới giải trí.
Con Muỗi không thể hiểu nỗi, cậu ta đứng bên phe chỉ trích An Tâm, cho rằng tôi vì theo đuổi minh tinh mà đầu óc mê muội, còn vọng tưởng vào giới giải trí, tiếp cận An Tâm.
Con Muỗi không biết, tôi sớm đã 'tiếp cận' được đại minh tinh của tôi rồi. Hiện tại, tôi chỉ muốn chứng minh, chứng minh Hựu Hựu tôi lăn lộn trong giới giải trí cũng có thể tạo nên cơ nghiệp. Cho nên, tôi chọn công ty đĩa hát, một lĩnh vực không liên quan đến An Tâm. Rà soát các thông báo tuyển dụng trên mạng của các công ty đĩa hát, chỉ có trợ lý truyền thông là không cần kinh nghiệm làm việc. Vì thế, tôi tràn đầy tự tin gửi CV cho công ty đĩa hát quốc tế danh tiếng. Nhưng mà, sự việc nằm ngoài dự liệu của tôi, Warner Bros, EMI, Sony, không có một công ty nào đáp lại tôi. Tôi cảm thấy rất buồn bực nha, không đến mức thế chứ, bằng cử nhân đại học P mấy người còn không cần, còn cần cái gì!
Tôi phớt lờ Con Muỗi thậm chí cả chuyện nó tuyên bố sẽ đem chuyện này nói cho Vương Cảnh Cảnh biết ra hăm doạ, tôi vẫn tập trung tinh thần nghiên cứu CV, trong lòng chứa vô số câu hỏi 'vì sao? vì sao chứ? vì sao vậy chứ???'
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc có lẽ, vấn đề nằm ở chỗ bằng đại học P. Công ty đĩa hát nhất định sẽ nghĩ, tốt nghiệp chuyên ngành tài chính ĐH P? Sao lại chạy đến đây làm việc? Đây mới thật sự là câu hỏi 'vì sao', 80% là bằng giả.
Vì thế, tôi hạ học lực cử nhân ĐH xuống thành 'tốt nghiệp phổ thông', sau đó lại gửi CV cho mấy công ty đĩa hát nhỏ hơn một chút. Bạn đoán xem thế nào, đến ngày thứ ba tôi nhận được cuộc gọi của một công ty đĩa hát. Công ty này hình như đang cần người gấp, trong điện thoại chỉ hỏi vài câu đơn giản, đã để tôi hôm sau đi làm rồi.
Tôi lập tức viết cho Goldman Sachs một bức thư xin lỗi, bày tỏ vì lý do cá nhân nên không thể đến Hồng Kông làm việc. HR của Goldman Sachs gọi điện thoại đến hỏi lại tôi cặn kẽ. Còn nói có gì khó khăn cứ nói ra với họ, nếu có thể công ty sẽ giúp tôi giải quyết. Chủ nghĩa tư bản cũng có chút tình người đó chứ.
Bây giờ nghĩ lại, quyết định lúc đó của tôi thực sự là quá khích mà, nhưng mà, tôi cũng không hối hận.
"Xin hỏi..." Đứng ở cổng công ty Nham Thạch, tôi nhìn bốn phía xung quanh. Ngất, công ty Nham Thạch theo lẽ mà nói cũng được coi như là một công ty đĩa hát có tiếng trong nước, sao cả lễ tân cũng không có. Tôi chộp lấy một người qua đường, vội vàng hỏi: "Em đến nhận việc, xin hỏi phải tìm ai?"
Người A dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá tôi, "Nhận việc? Bộ phận nào?"
Bộ phận nào? Trong điện thoại mấy người không nói cho tôi biết là bộ phận nào, "Em nộp hồ sơ cho vị trí trợ lý truyền thông, em cũng không biết..."
"Là em à, mau, đang đợi em đó." Người A không nói nhiều lời, lôi tôi đến khu vực làm việc.
Đây là tình huống gì vậy? Đang đợi tôi? Tôi chỉ là một trợ lý truyền thông nhỏ bé, lại có địa vị quan trọng vậy sao?
"Rầm!" Tôi vẫn còn đang lạc vào cõi thần tiên, đã bị người A ném vào một căn phòng vừa tối vừa nhỏ, người A chỉ bỏ lại một câu "Trước 12 giờ phải đem mấy thứ này đóng xong", rồi đóng cửa lại với một lực rất mạnh.
Tôi phục hồi lại tinh thần quan sát tỉ mỉ căn phòng, thực ra căn phòng này không tối, có ánh sáng (nói là vừa nhỏ vừa tối chỉ là do tâm lý trong lòng mà thôi). Hình như là nhà kho, không lớn, lại chứa mười mấy thùng giấy lớn bên trong, cảm giác rất chật chội. Ơ ~ Có người? Một chị gái mặc một bộ đồ hoạ tiết hoa, từ sau mấy cái thùng hiện ra, việc tiếp theo là hai người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
"Cái đó... Em hôm nay đến nhận chức trợ lý tuyên truyền, vừa nãy có một chị, ờ, một chị mập mập lùn lùn dẫn em đến đây, tiếp theo... em phải làm gì?" Tôi nói người A như vậy vì thực sự tìm không được điểm đặc biệt gì khác, đành phải miêu tả một cách thiếu thiện cảm như vậy.
"Mập mập lùn lùn? À, cũng chỉ có em dám nói chị Lulu như vậy?" Chị gái mỉm cười, "Đợi em cả nửa ngày rồi, sao giờ mới đến?"
Hả, giọng điệu này, tôi có quen chị ta sao? Không đúng, sao nghe có chút quen tai?
Dường như biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, chị gái áo hoa lại cười cười, "Chị là lễ tân của công ty, hôm qua là chị gọi điện cho em, em không nhận được tin nhắn chị báo 9 giờ phải có mặt ở công ty à, em xem, đã muộn mất một tiếng rồi." Giọng chị gái có chút bất mãn, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười.
"Không có, chị nhắn tin nói sáng nay đến, không nói mấy giờ, em nghe nói công ty đĩa hát đều đi làm rất muộn, cho nên..." Tôi vội giải thích.
"Thế à?" Chị gái cầm điện thoại đang treo ở cổ nhìn thử, "Ôi trời, đúng là vậy rồi, vậy còn trách em. Chị thất trách quá, nhưng mà, không phải chị đã thay em bận rộn cả buổi rồi sao."
Hoá ra, đống thùng này là đĩa hát, chiều nay phải chuyển gấp cho mấy tiệm đĩa, làm tốt ngày mai ký hợp đồng thử việc. Công việc tôi phải làm chính là đây, kiểm kê số lượng đĩa chuyển cho từng tiệm đĩa, đánh số lên các thùng, buổi trưa sẽ chuyển chúng lên xe.
Chị gái áo hoa sau khi giao lại nhiệm vụ cho tôi, chuẩn bị về lại bàn lễ tân, ai ngờ 10 phút sau quay lại, "Chị đến giúp em, hai người sẽ làm nhanh hơn một chút."
Tôi cảm kích gật đầu, ai bảo tôi còn chưa quen việc chi.
Sau nửa giờ cùng nhau bận rộn, cuối cùng đã làm mọi thứ thoả đáng, chị gái áo hoa đứng dậy vỗ vỗ tay nói: "Xong rồi, chị dẫn em đến bộ phận truyền thông, làm quen với đồng nghiệp một chút."
Tính tình chị gái lễ tân thật không tệ, cuối cùng tôi cũng có chút hảo cảm đối với công ty này.
"Chị thật thích cười, cười lên thật đẹp." Tôi khen ngợi từ tận đáy lòng. Đưa mắt nhìn khu làm việc, trong phòng căn bản là không gian mở, bốn phía là phòng họp và mấy phòng làm việc độc lập.
Chị gái áo hoa hình như chưa từng được ai khen ngợi một cách trắng trợn như vậy, hơi ngượng ngùng, song nụ cười trên mặt vẫn như cũ, "Trách nhiệm của tụi chị ở trong công ty chính là gặp ai cũng phải cười." Trong ngữ khí dường như có chút bất đắc dĩ, tiếp theo lại phấn khởi nói: "Nhưng mà mẹ chị nói lúc nhỏ chị rất thích cười... Đúng rồi, chị tên là Đàm Tiếu Tiếu."
"Em là Hựu Hựu!" Tôi bận đến không kịp nói tên.
"Chị biết ~"
Ơ...
"Đây là phòng làm việc của chị LuLu, chị ấy là cấp trên trực tiếp của em." Tiếu Tiếu chỉ vào một căn phòng độc lập.
Tôi nhìn tấm biển trên cửa, cừ thật, Giám đốc Tuyên truyền, chính là người A mập mập lùn lùn lúc nãy?
"Anh Phong, đây là trợ lý tuyên truyền mới đến của mấy người, giao cho anh đó." Tiếu Tiếu dẫn tôi đến khu vực làm việc, chào mọi người một tiếng rồi xoay người về lại bàn lễ tân.
Người đàn ông tên là 'Anh Phong' này quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới khoảng nửa phút, sau đó gật đầu hài lòng, "Vừa nãy chị LuLu có nói qua, em trước tiên cứ theo tôi. Tôi chỉ có một yêu cầu với em, có thể chịu khó chịu khổ bị người khác ức hϊếp."
Cha này thật không biết giữ lời, chịu khó, chịu khổ, có sức chịu đựng, không phải là ba yêu cầu sao?
Nhưng mà như đã kể, chẳng lẽ trợ lý tuyên truyền và thư ký trường quay là cùng một công việc sao? Tôi nhớ lúc đầu Lâm Cường cũng đưa ra yêu cầu này với tôi.
Anh Phong đang chuẩn bị giới thiệu qua cho tôi một chút về công ty và các bộ phận khác, điện thoại bàn reo lên, "Thế à, được, chúng tôi qua ngay." Gác điện thoại xuống anh Phong lại hấp tấp chạy vào phòng làm việc của chị LuLu.
Hèn gì gọi là 'anh Phong', tôi cười trộm.
Cửa phòng làm việc mở ra, tôi thấp thoáng nghe thấy anh ta đang báo cáo với chị LuLu, hình như là có một bộ phim điện ảnh đang tìm ca sỹ hát ca khúc chủ đề. Hôm nay người ta mở cuộc họp, để chúng tôi dẫn ca sỹ qua gặp mặt, cũng thuận tiện tìm hiểu một chút về bộ phim điện ảnh.
Từ trong phòng làm việc đi ra, anh Phong gọi điện thoại cho cô ca sỹ, để cô ấy cũng qua gấp.
Sau khi giao phó xong anh Phong đeo túi chéo lên vai, một mình đi nhanh ra ngoài, lúc sắp đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại: "Em cũng đi theo đi... Đúng rồi, tên em... đọc sao?"
Đổ mồ hôi! Thật mất lịch sự mà, tôi nhịn không được oán thầm một câu, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười, "Hựu, tên đệm và tên đều đọc giống nhau." Vừa trả lời vừa vội vàng chạy theo anh ta.