Chương 24: Thời đại dâu thảo

"Tiểu Hựu à, cháu thì sắp đến Hồng Kông, còn Vương Cảnh Cảnh nhà bác thì ở Bắc Kinh, hai đứa các con tính ở hai đầu lục địa yêu nhau sao?"

"Mẹ, chuyện này sau hẵn nói."

Đây là một bữa cơm khiến tôi rất khó chịu, mẹ của Cảnh Cảnh luôn mang đủ thứ vấn đề "tương lai" ra phiền tôi, ví dụ như chuyện nếu như kết hôn là bên nhà trai lo liệu hay bên nhà gái lo, dự định khi nào thì sinh con... Tôi thừa nhận tôi xem bữa cơm này rất đơn giản, vì không thể lay chuyển được lời mời ba lần bảy lượt của Vương Cảnh Cảnh, mới đáp ứng cùng anh ấy về thăm mẹ. Kết quả, người ta xem tôi là con dâu tương lai, làm tôi choáng váng hết cả đầu.

Cũng may Vương Cảnh Cảnh giúp tôi từ chối khéo, nếu không thì chắc mẹ anh ấy nhìn thấy sắc mặt của tôi như vậy, y như thật sự sợ tôi sẽ đập bàn bỏ đi.

Từ lúc mẹ Vương Cảnh Cảnh mở cửa nhìn thấy tôi, tôi đã cảm nhận được, bà không vừa lòng, mười phần không vừa lòng. Ở trong mắt bà, tôi thực sự tầm thường nhạt nhẽo, mặt mũi tầm thường, vóc dáng tầm thường, bằng cấp cũng không bì được con trai bà. Mặc dù nếu tôi đứng ở lập trường mẹ của Vương Cảnh Cảnh cũng sẽ đối với người con gái mà con trai bà dẫn về nhà cảm thấy thất vọng, nhưng mà, phản ứng của bà thật sự quá rõ ràng, điểm này khiến tôi khó chịu nhất.

Có lẽ là Vương Cảnh Cảnh đã tạo áp lực trước với mẹ anh ấy rồi, mặc dù không vừa mắt tôi, nhưng vẫn ở trước mặt Cảnh Cảnh không ngừng hỏi tôi rất nhiều vấn đề, bà càng tỏ ra nhiệt tình đối với tôi bao nhiêu, thì càng khiến tôi buồn bực bấy nhiêu.

Vốn dĩ dự định ở nhà Cảnh Cảnh ba ngày, thế nhưng chỉ ở mới một đêm thì tôi gấp rút đổi chuyến bay, chuẩn bị về nhà.

Lúc đến sân bay Cảnh Cảnh vẫn đang cật lực giữ tôi ở lại, tôi dứt khoát nói rõ ràng với anh ấy, "Anh không cảm thấy mẹ anh không có điểm nào thích em à?"

"Em đừng hiểu lầm, có lẽ vì là lần đầu anh dẫn bạn gái về nhà, mẹ anh vẫn chưa thích ứng được."

"Thật sao? Em là bạn gái đầu tiên anh dẫn về nhà sao?" Thành thật mà nói, tôi thật sự không ngờ đến.

Vương Cảnh Cảnh gật đầu như giã cối.

Sắc mặt tôi cũng vì vậy mà từ âm u chuyển sang trong xanh, suy nghĩ một chút, tôi nghiêm túc nói với Vương Cảnh Cảnh: "Cảnh, em không có hiểu lầm mẹ anh, em là hiểu lầm quan hệ của hai chúng ta. Em cho rằng, lần này về đây chẳng qua là... Thôi bỏ đi, chuyện này đều trách em cả."

Vương Cảnh Cảnh hiển nhiên không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của tôi, không đáp lời lại, thành thật lắng nghe.

"Thế này đi, sau khi về đến nhà em sẽ suy nghĩ lại thật kỹ càng quan hệ của hai chúng ta. Anh, cũng vậy nhé."

Vương Cảnh Cảnh kéo kéo cánh tay tôi, trong mắt có chút phân vân do dự, "Hựu Hựu, sao anh lại cảm thấy, em muốn chia tay anh vậy."

Tôi cười khổ lắc đầu.

Trên mặt Vương Cảnh Cảnh tràn đầy vẻ hối hận, "Đều trách anh cả, anh không nên dẫn em về gặp mẹ anh. Yêu đương là chuyện của hai người, anh, anh... nếu như mẹ anh thật sự không thích em, cùng lắm thì sau này chúng ta không lui đến chỗ mẹ là được rồi." Vương Cảnh Cảnh lúc này hệt như một cậu học sinh cấp hai trong mối tình đầu, đơn thuần mà cố chấp.

"Đừng nói mấy lời ngốc vậy ~" Bà là mẹ anh, không phải là người dưng không thân thích. Tôi vùng khỏi tay Vương Cảnh Cảnh, "Chúng ta đều thật sự cần suy nghĩ lại cho thật kỹ càng ~"

Tôi để lại cho Vương Cảnh Cảnh một bóng lưng quyết tuyệt như vậy, thực ra trong lòng tôi chưa hẵn là không buồn. Tôi thừa nhận, đối với thâm tình của Vương Cảnh Cảnh, tôi không phải là hoàn toàn không chút cảm động nào.

Nếu như khi đó mẹ Cảnh Cảnh hoan nghênh tôi, thích tôi, vậy thì tương lai tôi và An Tâm còn có thể không?

Khai giảng tháng một sắp đến rồi, Vương Cảnh Cảnh không đến tìm tôi nữa, tôi nghĩ, nhất định mẹ anh ấy không chịu nhượng bộ.

Tôi và Con Muỗi đều đã đủ học phần rồi, học kỳ này cả khoá đều không cần phải lên lớp. Tôi không có chuyện gì làm thì ngâm mình trên "Toàn Tâm Toàn Ý", cùng tán gẫu với mấy chị Hạ Thiên. Chị Hạ Thiên sau khi biết tôi muốn đi Hồng Kông liền nói hèn chi tôi không chịu làm việc chỗ An lão đại, hoá ra nhận được chỗ lương cao khác rồi!

[Phòng trò chuyện]

Leo: Theo Đuôi, chào bạn!

Kẻ Theo Đuôi: Bạn là...?

Leo: Tôi là trưởng fanclub ở Hồng Kông, Hạ Thiên nói tôi tìm bạn, nghe nói bạn sắp đến Hồng Kông làm việc?

Kẻ Theo Đuôi: Ừm, chào bạn chào bạn. Đúng vậy, có thể tháng 7 này tôi đến rồi!

Leo: Chào mừng bạn nha, đến nhớ tìm tôi chơi nha!

Kẻ Theo Đuôi: Fan Hồng Kông có đông không?

Leo: Cũng không ít đâu, sau khi An lão đại nhận được giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc ở Hồng Kông, lượng fan tăng lên rất nhiều!

Lạnh người, hoá ra bộ phim hại An Tâm thất nghiệp trong một năm, lại khiến chị kéo được không ít nhân khí ở Hồng Kông.

Vì để tiện liên lạc với nhau, tôi cùng Leo trao đổi MSN.

Bắt đầu tháng 4, không khí tốt nghiệp ngày càng đậm, tất bật với những bữa tiệc liên hoan chia tay, chụp ảnh tốt nghiệp... Tôi cùng Con Muỗi còn chạy đến hội chợ trường dựng gian hàng, mang những thứ không cần nữa đem bán đi. Bán cũng không được mấy đồng, đơn giản chỉ muốn chơi cho vui thôi, gặp ai vừa mắt hợp nhãn vừa bán vừa tặng.

Khoảng thời gian này Vương Cảnh Cảnh chỉ gửi cho tôi một dòng tin nhắn, anh ấy lại được cử đi Pháp công tác, lần này đi lâu hơn, nửa năm.

Thời gian thoáng cái trôi đi, tôi thật sự tốt nghiệp rồi.

Không ngờ đến là, hôm làm lễ tốt nghiệp, Lâm Cường lại đến.

Con người này còn mặc âu phục thắt cà vạt, khiến tôi đứng tại chỗ cười phụt cả nước bọt, "Anh Cường, anh cho rằng anh không mặc đồ phim trường, khoác áo ghi lê lên thì em không nhận ra anh à."

Lâm Cường mặt mày hớn hở nói với tôi, "Anh Cường của em không phải đến đây từ trường quay sao, sao có thể để em bị bẽ mặt được chứ."

"Vị này là?" Tôi nhìn người phía sau Lâm Cường, hiếu kỳ hỏi.

Lâm Cường mập mờ hướng về tôi cười nói, "Còn không phải do Cảnh Cảnh nhà em sao, cậu ta muốn ghi lại toàn bộ quá trình tốt nghiệp, em xem, anh mời quay phim cừ nhất đoàn đến đây nè."

Thế này rất khéo, toàn bộ buổi lễ tốt nghiệp tôi trở thành tâm điểm. Mặc dù phụ huynh đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp rất nhiều người cũng mang theo máy quay, nhưng người ta cơ bản đều là máy cầm tay V8, còn bên cạnh tôi thì có một người gánh trên vai máy quay chuyên dụng, làm tôi cảm thấy cực kỳ ngượng, nhưng lại không đành từ chối ý tốt của Lâm Cường.

Thật không dễ dàng gì chịu đựng đến kết thúc buổi lễ, tôi cởi đồng phục cử nhân ra ném cho Con Muỗi, vội vàng mời hai người này đi ăn.

"Anh Cường, gần đây có bận gì không?" Tôi rót nước cho Lâm Cường, "Lái xe thì không cho anh uống rượu!"

Lâm Cường gật đầu, "Có thể bận gì chứ, ở trong đoàn phim giả ngây ngây ngô ngô thôi, đang quay một bộ phim thời trang. Phải rồi, em đoán xem anh chạm mặt ai ở trường quay?"

"Ai?"

"Lưu Giai!"

Tim tôi nhảy lên một cái, ngoài mặt vẫn như không có việc gì xảy ra phụ hoạ theo: "Ò, vậy anh và An Tâm có thể hợp tác lần hai rồi."

"Không phải, là một người mới dưới tay Lưu Giai, diễn vai nam thứ cho bộ phim tụi anh."

Lưu Giai ngoài An Tâm còn dẫn dắt người khác, đây cũng là điều mà tôi không biết.

"Đúng rồi, Lưu Giai còn hỏi về em đó." Lâm Cường vừa gặm cánh gà vừa nói: "Cô ta hỏi em hiện tại đang làm gì, anh nói em về quê tìm việc làm, chắc sẽ không đến Bắc Kinh nữa... Em đoán thử xem cô ta nói gì, cô ta cười đễu nói với anh, đúng rồi đó, Hựu Hựu đó vốn không thích hợp ở trong giới này, ở nơi này có lăn lộn cỡ nào cũng không tạo được thành tựu gì... Hahahaha, cô ta nào biết bạn học Hựu Hựu của chúng ta đã tốt nghiệp, mà còn sắp đến Hồng Kông làm việc!"

Tôi không thích hợp trong giới này??? Tôi có lăn lộn cỡ nào cũng không có thành tựu???

Tôi nghiến răng, lúc Lâm Cường còn đang gặm cánh gà, thì tôi đã quyết định cho chính mình một việc dũng cảm đến điên rồ.