Chương 15: Bị chụp trộm?

Hôm nay tôi xin nghỉ một ngày và trốn ở khách sạn ngủ quên trời quên đất. Lúc tỉnh dậy nhìn lên đồng hồ đã là ba giờ chiều.

Kì lạ thật, sau khi tỉnh dậy ngơ ngơ ngác ngác như vậy lại khiến tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều việc.

Tôi nghĩ, đối với An Tâm, mình đã "vượt cạn" rồi.

Nếu như tôi an phận làm fan, chỉ là say mê chị, thì sáng nay lúc nhìn thấy Gullit rời khỏi phòng chị, trong lòng tôi sẽ không phức tạp như vậy. Không hy vọng thì lấy gì thất vọng, hoá ra, bản thân lại có hy vọng viễn vong với An Tâm như vậy.

Nếu như có khoảng cách giữa đẹp và xấu, thì lời này dùng cho thần tượng với fan vô cùng chính xác. Nếu như vậy, tôi không làm trợ lý cho An Tâm thì tốt hơn. Tôi lúc này mới phát hiện, tôi dường như đã quá hà khắc kỳ vọng vào một An Tâm hoàn mỹ, ngoài trừ một lần này, chị trong mắt tôi mọi thứ đều hoàn hảo. Nếu như tôi càng gần chị càng sẽ không tránh khỏi phát hiện ra những khuyết điểm này nọ trên người chị mà tôi không thể nào chấp nhận được. Nếu tôi là một fan của chị, thì chắc chỉ nên yêu thích những điều tốt đẹp của chị, chỉ như vậy thì tốt hơn.

Nghĩ thông suốt xong tất cả những điều trên, cả người tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngồi dậy đi rửa mặt, rồi đắp mặt nạ mà Vương Cảnh Cảnh mua cho.

"Ôi cha mạ ơi!" Lâm Cường đang đứng ngoài cửa, sau khi khoa trương lùi về sau vài bước la lên: "Xấu không phải là cái tội, nhưng mà doạ chết người là không được nha!"

Tôi buồn cười, nhưng lại không dám cười vì miếng mặt nạ trên mặt.

Lâm Cường bước vào phòng, đưa ra một quả dưa hấu lớn, "Nghe nói em bị bệnh?"

Trời ơi, tên này có phải đi buôn dưa không nhỉ? Đi thăm bệnh lúc nào cũng đem dưa hấu?

"Không có, em chỉ cảm thấy mệt thôi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tôi và Lâm Cường không thân đến mức chẳng kiêng nể muốn nói gì thì nói, vì thế bèn lách người vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đợi tôi rửa mặt xong, cái người này đã bổ xong quả dưa, thuận tay đưa cho tôi một miếng, "Ừm, đợt này em cũng chịu không ít khổ cực."

Tôi một bên giả vờ nhỏ nhẹ ăn dưa hấu, một bên nói lời nịnh nọt: "Làm gì cực khổ bằng anh, cứ vài ngày lại mang cho em biết bao nhiêu thứ, nào là laptop, giày trượt, còn có..."

Sau khi ăn xong hai ba miếng dưa hấu, Lâm Cường từ trên bàn rút ra một tờ khăn giấy lau tay, "Đừng khách sáo với anh, anh với Vương Cảnh Cảnh là quan hệ gì nào, bạn gái của Cảnh Cảnh chính là bạn gái của..." Ý thức được mình "lỡ lời", Lâm Cường liền cười ha ha cho qua chuyện, sau đó nói ra một câu khó hiểu,"Bây giờ anh mới cảm thấy, mắt chọn bạn gái của Cảnh Cảnh thật sự rất tốt."

"Anh Cường, chả phải trước đây anh thấy em không xứng với Cảnh Cảnh mà!" Tôi không ngờ mình lại nhẹ cảm đến vậy, vừa nghe Lâm Cường nói lập tức cảm thấy có ý khác trong lời nói của anh ấy.

Lâm Cường lại rất thẳng thắng, không chút do dự nào gật gật đầu, "Lúc đó đám tụi anh nghe được Cảnh Cảnh vì em mà từ bỏ cả ước mơ làm biên kịch của mình, đều cảm thấy em chắc chắn là loại con gái hay giở thủ đoạn này nọ. Bữa tiệc hôm đó, em nói muốn đến đoàn phim làm việc, anh mới thấy ở em một hình ảnh khác... Đối với các sinh viên ĐH P như mấy em mà nói, nào chịu được cực khổ, đoán là em chưa đến hai ba ngày sẽ bỏ cuộc."

Có phải không đó, tôi quên mất sự dè dặt, cầm miếng dưa hấu chỉ vào Lâm Cường bất mãn nói: "Anh Cường, hoá ra anh nghĩ em như vậy à! Em mà là loại con gái..."

"Tại lúc đó anh còn chưa tiếp xúc em mà!" Lâm Cường cắt ngang lời tôi, tiếp tục nói: "Anh thật sự không ngờ em kiên trì được đến bây giờ, còn rất hoà nhập với đoàn. Em không biết đó thôi, đạo diễn Tôn hỏi anh mấy lần là tìm được em ở đâu vậy, nói em sau này rất có triển vọng."

"Thật thế sao? Đạo diễn Tôn nói thế à?" Tôi biết mình đã không thể khắc chế vui mừng được nữa.

Lâm Cường cũng vui lây nói: "Đúng vậy, đạo diễn Tôn còn nói đợi bộ phim này quay xong sẽ thưởng thêm tiền cho em nữa."

"Hả? Bao nhiêu?"

Lâm Cường giơ lên một ngón tay.

"Hả, chỉ có một trăm thôi hả!" Tôi thở dài, trên mặt biểu hiện kiểu như "sao keo quá vậy".

Lâm Cường cười lắc đầu, "Thêm một con số không nữa."

"Woa!" Tôi vui vẻ la lối lên, ai không biết chắc còn tưởng tôi được thưởng mười nghìn không chừng.

"Thật sự không ngờ em hám tiền đến vậy!" Lâm Cường cố ý dùng ánh mắt khinh thường liếc tôi một cái.

Tôi thật không hiểu nổi anh ta, anh ta không hiểu sao, chuyện này căn bản không phải tiền nhiều hay ít. Mà là chuyện đi làm công ăn lương, lúc trước tôi có làm part-time, làm lương cũng không được cao lắm, nhưng chính là đồng tiền mình làm ra.

"Đạo diễn Tôn nói tháng 10 này ông có phim mới ở Hàng Châu, cũng muốn kêu em làm thư ký trường quay tiếp, mà anh từ chối giúp em rồi... À, anh không có nói vụ em còn phải đi học, anh chỉ nói em không muốn đi tỉnh." Lâm Cường rất háo hức nhìn tôi, "Nhưng mà anh đoán chắc đạo diễn Tôn sẽ đích thân đến hỏi chuyện em."

Trước lúc vào đoàn làm phim, tôi có dặn Lâm Cường là đừng có tiết lộ tôi còn là sinh viên, không ngờ anh ấy còn nhớ. Nhưng mà, tôi cũng thật không ngờ đạo diễn Tôn lại thích tôi đến vậy, lo lắng hỏi lại: "Đừng nói ông ấy sẽ dùng quy tắc ngầm với em chứ?"

"Haha... Hahahaha..." Lâm Cường cười nghiêng cười ngã, cười đến chảy nước mắt luôn.

Trán tôi xuất hiện ba vạch, câu hỏi này có gì mà buồn cười chứ?

"Em nhìn lại mình chút đi, nhìn như con nít ý, đứa nào bị mù mắt mới có ý đồ biếи ŧɦái với em." Lâm Cường chỉ chỉ tay vào tôi, vẫn còn đang cười không ngừng.

Tôi sờ sờ mái tóc ngắn sau ót, mặt đen xì, "Anh nói Cảnh Cảnh bị mù mắt sao?"

Lâm Cường nghe thấy câu đó liền cứng đờ, sau đó nghiêm túc nói: "Không, Cảnh Cảnh chưa từng nhìn người qua vẻ bề ngoài, cậu ấy nhất định là đã nhìn ra được vẻ đẹp nội tâm của em."

Đi chết đi, Lâm Cường anh đi chết đi, tôi rủa anh đến chết, anh cho là tôi nghe không hiểu à! Bà đây nói không lại, không biết lơ đi sao? Tôi nghĩ vậy liền đi đến chỗ túi sách lấy Mp3, lục lục lọi lọi lại đυ.ng trúng di động của An Tâm, chết, quên mang đi sửa rồi.

"Anh Cường, chiếc điện thoại này bị rớt nước, không biết còn sửa được không?" Tôi ấn nút nguồn mở máy muốn xem thử có lên không.

"Chắc được, đừng bật nguồn, lập tức tháo pin ra...."

Tôi bị đần à, sao lại đễnh đoản như vậy??!!

Lâm Cường cầm chiếc điện thoại lên nhìn nhìn, "Thôi xong, chập mạch rồi... Không sao, về nói Cảnh Cảnh mua cho em cái mới là được."

Buổi thăm hỏi xong xuôi, bao tử tôi bắt đầu kêu ọt ọt, mới nhớ ra cả ngày hôm nay trừ miếng dưa hấu lúc nãy ra, tôi vẫn chưa có cái gì trong bụng cả. Xuống lầu, đi vào đại một tiệm cơm Tứ Xuyên. Vừa đúng lúc, ba người An Tâm bọn họ cũng đang ăn ở quán này, ngồi ở trong cùng gần máy điều hoà. Vốn định lặng lẽ đi ra, ai dè bị chị Mai nhìn thấy, vì thế tôi giả vờ không nhìn thấy bọn họ, tìm đến một góc ngồi.

Tôi gọi một đĩa cơm thịt sợi vị cá, vừa ăn vừa lẩm bẩm, "Giữ khoảng cách, phải giữ khoảng cách..."

Ngẩng đầu nhìn thấy chị Mai đi đến quầy lấy mấy chai nước, chị ấy vô tình nhìn về phía chỗ tôi ngồi, tôi liền căng thẳng cắm mặt xuống nuốt vội đống thức ăn trong miệng.

Chưa đến năm phút tôi đã xử lý xong đĩa cơm, đứng dậy lặng lẽ bay đến quầy, định tính tiền nhanh rồi đi.

"Tiền của bạn vị khách bên kia đã tính rồi!" Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ tay về phía An Tâm.

Đáng lý tôi nên đi đến cảm ơn một tiếng, nhưng mà... tôi lại rất mất lịch sự cứ thế mà chuồn đi, ôi~~~

Về đến phòng, nằm trên giường một lúc, tôi ngồi dậy mở laptop lên, lâu lắm rồi không vào "Toàn Tâm Toàn Ý" nhỉ!

Tôi Yêu Hạ Thiên: Ôi, sâu con em ngủ đông à?"

An An Tâm Tâm: Đúng đó, chắc vẫn còn nằm trong kén, chị thấy em quên mất An lão đại rồi, theo mông vị soái ca nào rồi hả!

...

Kẻ Theo Đuôi: Mấy chị có chấp nhận chuyện tình một đêm không?

Tôi Yêu Hạ Thiên: Ôi, Theo Đuôi nhà ta lớn rồi, bắt đầu cảm thấy hứng thú đến mấy chuyện như vậy?

An An Tâm Tâm: Hú hồn chim én, em thật sự đang quen anh nào à???

Kẻ Theo Đuôi: Không có không có, ý em là... ví dụ như có một người thân của mình đi làm ra những chuyện đại loại như tình một đêm, mấy chị sẽ cảm thấy thế nào?

An An Tâm Tâm: Không sao cả, mỗi người đều có tự do riêng mà!

Tôi Yêu Hạ Thiên: Nếu như còn độc thân, ngược lại còn là chuyện tốt, không chừng có thể từ tình một đêm thành tình nhiều đêm, hô hô ~~~

...

Trong phòng chat, tin nhắn bị trôi đi rất nhanh. Sau khi tôi im lặng, mọi người lại bắt đầu tám những đề tài khác, ví dụ như gần đây An Tâm đang bận cái gì, có phải là lại đang bận quay phim mới không, tóm lại là những đề tài liên quan đến An Tâm mọi người nói mãi cũng không hết.

Ngày hôm sau vì xếp cảnh không nhiều nên mười giờ mới bắt đầu làm việc. Vì thế chín giờ tôi mới thức dậy, còn đang ngơ ngác đánh răng trong phòng vệ sinh, lúc trong miệng còn đầy kem, thì "Tôi Yêu Hạ Thiên" gọi điện đến.

"Theo Đuôi, em đi làm thầy bói được rồi đó, đừng nói em biết được cái gì về tin đồn này nha?"

Tôi nghe không hiểu, "Chị nói cái gì vậy, tin đồn nào?"

"Hả, em thật sự không biết, lên đại trang web nào xem cái tin đang hot nhất đi, trên fanpage mọi người đang phát điên lên kìa."

Tôi bất chấp miệng còn đầy kem đánh răng, cúp điện thoại liền lập tức lên mạng, mở trang ChaoXin lên------

Tin độc quyền: An Tâm cùng một anh chàng đẹp trai thần bí thân mật ôm nhau vào khách sạn!!!

Mợ nó, cái tin tức khốn kiếp này làm tôi hoảng đến nuốt luôn kem đánh răng vào bụng.