Giống như xiềng xích đắt tiền.
Trần Tu Trạch nhìn chằm chằm vào chân cô: "Rất đẹp."
Phương Thanh Chỉ nói: "Rất nhiều phụ nữ trên thế giới có đôi chân như vậy."
Điều này không có gì hiếm.
"Không." Trần Tu Trạch cười nói: "Em không biết chân của mình đẹp như thế nào, cũng giống như người khỏe mạnh không biết chân khỏe tốt như thế nào."
Phương Thanh Chỉ sững sờ.
Trần Tu Trạch dùng ngón cái ấn vào mắt cá chân của cô, xoa xoa. Vài giây sau, anh nhẹ nhàng giữ chân cô nhấc lên, như muốn hôn mu bàn chân cô.
Phương Thanh Chỉ cực kỳ ngạc nhiên trước hành động này: "Thưa ngài!"
Cô giơ tay, che môi Trần Tu Trạch: "Đừng."
Vừa che, Phương Thanh Chỉ thấy Trần Tu Trạch mỉm cười, đôi mắt của anh rất đẹp, thích hợp để cười, hàng mi dài như hoa đào, đôi mắt không còn vẻ xa lánh.
Trần Tu Trạch cụp mắt xuống, thấy tay áo trượt xuống theo động tác cô, cổ tay trắng như tuyết, có vết đỏ ửng rất bắt mắt. Vừa nhìn là biết do đàn ông bóp chặt toàn bộ cổ tay của cô.
Sắc mặt Phương Thanh Chỉ cứng đờ, thu tay về, dùng ống tay áo che lại.
Nụ cười của Trần Tu Trạch cứng đờ trong giây lát, sau đó lại giơ lên, buông mắt cá chân của cô ra.
Giọng của anh dịu dàng, như không có chuyện gì xảy ra: "Đi học cả ngày không mệt à? Tối ngủ sớm một chút, ngày mai tôi dẫn em đi mua quần áo."
Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi có quần áo để mặc.”
Cô vẫn che giấu dấu vết trên cổ tay trong chớp mắt vừa rồi, cô không thể xác định Trần Tu Trạch có nhìn thấy hay không. Có lẽ là không nhìn thấy đi, vẻ mặt anh không chút gợn sóng như không có gì.
Trần Tu Trạch không trả lời, chỉ nghiêng mặt, nhìn về phía quần áo Phương Thanh Chỉ vừa cởi ra, một bộ quần áo đáng thương khốn khổ, ống quần dính nước bùn, áo càng giặt càng mỏng. Qua một thời gian nữa, dù không cần kéo, cho dù là cành cây móc vào một cái cũng có thể kéo rách áo.
Phương Thanh Chỉ nghĩ đến mấy bộ quần áo cũ đáng thương, mỏng manh của mình.
Cô nói: “Ngài đã mua rất nhiều cho tôi.”
Trần Tu Trạch lắc đầu: “Lúc trước tôi quá đường đột, cũng không biết số đo cụ thể của em nên tùy tiện mua đồ, có lẽ không hợp ý em. Ngày mai tôi không có việc, khi nào thì em tan học?”
Phương Thanh Chỉ nói thời gian. Anh nói: “Tôi sẽ đón em.”
Không đợi Phương Thanh Chỉ cự tuyệt, Trần Tu Trạch còn nói: “Nhìn xem, em có đôi chân xinh đẹp khỏe mạnh như vậy, nên đi một giày tinh xảo.”
Phương Thanh Chỉ lúc này đã dần dần nhận thấy được tính cách của Trần Tu Trạch, anh thuộc loại trong bông giấu kim, mặt ngoài phong khinh vân đạm*, kì thực một tay nắm trong tay, quyết không cho phép tình thế thoát ly khống chế. Giày là như vậy, ngày mai mua quần áo mới lại càng như vậy.
(*) Phong khinh vân đạm: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Cô kiên trì mặc quần áo của mình đã không còn ý nghĩa gì nữa, hôm nay cô vào ở trong phòng Trần Tu Trạch, ăn đồ ăn anh chuẩn bị, ngồi xe của anh.
Một bộ quần áo thì có gì quan trọng chứ.
Ngày hôm sau lại đi học, Phương Thanh Chỉ liền mang giày Trần Tu Trạch mua cho cô, đương nhiên không phải đôi màu đen kia, vấn đề nước bẩn trong trường học không biết có giải quyết được hay không, mang đi học lại càng khổ. Lấy một đôi giày thể thao màu trắng trong tủ giày, cô giẫm dưới chân, nhìn chằm chằm chân mình hồi lâu, mới bước đi.
Đôi giày mới đúng là thoải mái hơn những đôi giày đế cao su rẻ tiền trước kia của cô, nhưng loại thoải mái này lại giống như tiếng chuông cảnh báo vang lên bên tai cô. Phương Thanh Chỉ biết rõ từ tiết kiệm đến xa xỉ rất dễ dàng, chờ khi cô hãm sâu vào du͙© vọиɠ, muốn dứt ra, có lẽ sẽ rất khó khăn.
Cô chỉ có thể dùng sách vở để làm tê liệt bản thân, bỗng nhiên mong đợi thời gian mau trôi qua, cô tốt nghiệp sớm. Hiện giờ Phương Thanh Chỉ đã sớm không có hùng tâm tráng chí* gì, cô chỉ mong có một công việc ổn định, một căn phòng thuê giá cả hợp lý, vị trí thích hợp.
(*) Hùng tâm tráng chí: còn gọi là hùng tâm khí. Nghĩa là luôn quả cảm, dũng mãnh, có khí phách dũng cảm.
Xoạt xoạt.
Bạn học bên cạnh đang lật xem tạp chí thời trang, nhìn những cô gái xinh đẹp trên đó, thảo luận về trang điểm, quần áo, những sản phẩm thời thượng. Phương Thanh Chỉ yên lặng, mới vừa đọc được vài trang sách, lại có người vỗ bả vai cô: “Chị dâu.”
Trái tim Phương Thanh Chỉ gần như ngừng đập, cô xoay người, nhìn thấy mặt Trần Vĩnh Thành.
Trần Vĩnh Thành và cô không học cùng một trường đại học, không biết làm sao mà cậu lại trốn tới đây.
Phương Thanh Chỉ cúi đầu đọc sách: “Cậu tới làm gì?”
Trần Vĩnh Thành nói: “Tìm chị.”
Phương Thanh Chỉ không bị lay động: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không phải tìm chị.” Trần Vĩnh Thành ngữ điệu nhẹ nhàng, cậu nói: “Tìm tên nhóc hỗn láo không thức thời kia.”