Chương 28

Lương Kỳ Tụng lắc đầu: "Em nói dối, Thanh Chỉ, em không phải là loại người này."

"Loại người nào?" Phương Thanh Chỉ chế nhạo: "Lẽ nào anh muốn tôi cả đời nghèo khổ, vật lộn trong vũng lầy? Hay thấy tôi đi làm kiếm tiền mới là có khí thế? Ai không muốn một bước lên trời? Lương Kỳ Tụng, anh sinh ra đã có đủ mọi thứ. Cơm ăn áo mặc, ăn ngon mặc đẹp, anh không hiểu nỗi khó khăn của con gái nhà nghèo."

Lương Kỳ Tụng nhìn cô một lúc lâu, rồi dần buông tay.

Ngực Phương Thanh Chỉ đập thình thịch, cảm xúc dâng trào, cô cố nén nước mắt, chỉ trầm giọng nói: "Buông tay đi Kì Tụng, tôi nên về rồi."

Lương Kỳ Tụng nói: "Tôi có thể cho em những gì em muốn."

"Để làm gì?" Phương Thanh Chỉ nói: "Chỉ cửa hàng bánh ngọt nhỏ đó? Anh có thể cho tôi sang Anh du học, mua cho tôi xe hơi, sắp xếp cho tôi một công việc dễ, lương cao sau khi tôi tốt nghiệp, anh có thể?"

Lương Kỳ Tụng tỏ ra thất vọng: "Em sẵn sàng bán rẻ bản thân vì nó?”

“Thì sao?” Phương Thanh Chỉ nhét đồ đạc trên bàn vào cặp sách, không nhìn đối phương nữa, thu dọn đồ đạc: “Được rồi, tôi phải về.”

Lần này, Lương Kỳ Tụng không ngăn cản cô. Bên ngoài trời đang mưa to, những người lao công vẫn mặc áo mưa đi kiểm tra cống rãnh từng cái một, Phương Thanh Chỉ nhìn thấy mắt cá chân của họ đã trắng bệch nhăn nheo vì ngâm nước, thời tiết xấu như vậy ai không vì cuộc sống mà mưu sinh. Cô cầm ô, nước chảy trên mặt ngày càng nhiều, không biết là nước mắt hay nước mưa, cô lau mặt thật mạnh, lên xe A Hiền lái.

Trong xe có một chiếc khăn tắm, A Hiền đưa cho cô, anh ấy nói: "Chị Phương, lần sau trời mưa, chị có thể xin nghỉ."

Phương Thanh Chỉ dùng khăn che mặt, nhỏ giọng nói: "Được."

Cô muốn tiếp tục đi học.

Cô cầu xin Trần Tu Trạch sớm chán ghét cô.

Cô không còn muốn làm con chim sẻ bị đàn ông nhốt vào l*иg.

Về đến nhà, vừa mở cửa, Phương Thanh Chỉ đã ngửi thấy mùi canh nồng nặc trong không khí, cô vừa khóc vừa nói: "Mẹ Mạnh, hôm nay nấu gì vậy?"

Trần Tu Trạch trầm giọng đáp lại: "Canh gà hầm tiêu."

Phương Thanh Chỉ giật mình, cô vẫn đi đôi giày thể thao ướt sũng, khi bước một bước, nước sẽ thấm ra khỏi mũ giày, để lại dấu trên mặt đất.

Cô vội vàng ngẩng đầu lên: "Thưa ngài."

Trần Tu Trạch nói: "Là "Tu Trạch"."

Phương Thanh Chỉ nói: "Tu Trạch."

“Sao mặc ít thế?” Trần Tu Trạch nắm tay cô, hơi nhíu mày: “Hôm nay thời tiết xấu như vậy, sao còn đến lớp?”

Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi nhớ vài ngày trước ngài vẫn còn thuyết phục tôi đi học."

“Mùa bão thì an toàn là trên hết.” Trần Tu Trạch không đồng ý, anh nắm tay Phương Thanh Chỉ, đang định đi vào phòng ngủ thì lớn tiếng ra lệnh: “Lát nữa múc canh ra.”

Phương Thanh Chỉ lạnh toát, cơ thể cô run rẩy, cô im lặng, bị Trần Tu Trạch kéo về phòng ngủ.

Đối phương không làm gì cả, chỉ xả giúp cô nước nóng, để cô đi tắm, nhanh chóng xua tan cái lạnh.

"Lát nữa rồi ăn cơm." Trần Tu Trạch nói: "Em mệnh thuỷ à? Sao thường thấy em ướt sũng thế?"

Phương Thanh Chỉ không tin vào mệnh thuỷ hay hoả, chỉ im lặng ngâm mình, tắm sạch, thay quần áo mà Trần Tu Trạch đã chuẩn bị, đồ lụa, áo rộng, quần dài, áo nịt ngực cũng rất thời trang, loại thường thấy trên tạp chí, lụa đen với viền đăng ten mềm mại.

Khi cô mặc vào, cô cảm thấy mình giống như một con lợn đang chờ bị làm thịt.

Trần Tu Trạch đang ngồi trong phòng ngủ, trên chiếc ghế trước bàn làm việc, anh đang cúi đầu xem sách của Phương Thanh Chỉ, khi nghe thấy giọng cô, anh đặt nó xuống, nhìn cô cười: "Rất hợp với em."

Phương Thanh Chỉ không đến gần, cô nói: "Bây giờ có thể ăn tối chưa?"

“Tôi mang quà cho em.” Trần Tu Trạch nhẹ nhàng vẫy tay với cô: "Qua đây xem đi, có thích không?”

Phương Thanh Chỉ ngoan ngoãn bước tới.

Cô ngồi bên giường nhìn Trần Tu Trạch lấy một chiếc hộp màu đen với dải ruy băng hoa trà rất đẹp.

Phương Thanh Chỉ lặng lẽ mở ra, thấy một đôi giày da cừu màu đen, chuỗi ngọc trai, rễ mảnh, không cao, chỉ khoảng 5cm.

Phương Thanh Chỉ vuốt ve đôi giày, cô nói: "Đẹp quá."

Nhưng không phải cho cô.

Mỗi ngày cô đi bộ đến trường, không nên đi những đôi giày có đế da mềm như vậy.

Trần Tu Trạch rất hứng thú, lấy một chiếc: "Tôi nhìn thấy trên kệ, thì đã bắt đầu nghĩ xem em đi vào sẽ như nào, thử xem?"

Phương Thanh Chỉ không thể nói từ chối, cô nghiêng người, nhưng bị Trần Tu Trạch ngăn lại: "Để tôi."

Phương Thanh Chỉ không di chuyển.

Trần Tu Trạch ra hiệu cho cô đặt chân lên đầu gối anh, Phương Thanh Chỉ do dự một lúc lâu, sau đó từ từ nâng chân lên, lớp lụa lỏng lẻo trượt xuống, mắt cá chân đặt lên đùi đối phương dưới chiếc quần vải lanh ấm áp, mềm mại. Phương Thanh Chỉ thẳng lưng, nhìn Trần Tu Trạch đang cầm chiếc giày, mang chúng vào chân cô một cách chăm chú.

Chiếc quai ngọc trai mát lạnh, buộc vào cổ chân cô một cách đẹp đẽ, hờ hững.