Chương 30

Phương Thanh Chỉ không để ý tới cậu, cô muốn đi học, muốn chuẩn bị cho cuộc thi kế tiếp: “Ồ.”

Thình lình nghĩ đến lát nữa Trần Tu Trạch muốn tới đón cô đi thử quần áo, lòng của cô lại dần dần chìm xuống, một đường chìm xuống biển.

Trần Vĩnh Thành ngâm nga một bài hát, nghênh ngang rời đi. Cậu trông không tệ, chính là người Trần gia đều di truyền tướng mạo tốt, có lẽ tuổi còn nhỏ, cũng có lẽ cậu trời sinh tính cách ngả ngớn, Phương Thanh Chỉ nghe cậu dọc theo đường đi quen thuộc đến gần vài cô gái, tâm như chỉ thủy* lại lật qua một trang.

(*) Tâm như chỉ thủy: nghĩa là “Tâm giống như nước”. Sở dĩ có sự so sánh như vậy bởi nước tự thân nó mang trong mình những phẩm chất cao đẹp. Nước không có hình dạng, nó luôn thích ứng với bình đựng, nó lấy hình dạng của vật chứa làm hình dạng của mình.

Nếu Trần Tu Trạch cũng như vậy thì tốt rồi.

Phương Thanh Chỉ cảm thấy suy nghĩ mình thật kỳ lạ, cho dù nhìn thấy cái gì, đều tràn đầy mong đợi mà nghĩ, nếu Trần Tu Trạch cũng như vậy, nếu anh cũng ngả ngớn như vậy, thay đổi thất thường, nếu nhiệt độ của anh cũng dễ đến dễ đi như vậy, nếu anh...

Nếu nhiều như vậy thì có ích lợi gì, cô còn không phải muốn ngồi xe của anh, quẹt thẻ của anh sao.

Xe của Trần Tu Trạch đúng hẹn mà đến, hôm nay trời không mưa, chỉ lẳng lặng dừng trước quán cà phê. Phương Thanh Chỉ một đường đi tới, lên xe, ngửi được vị đắng nhàn nhạt trên người anh.

Trần Tu Trạch hỏi: “Hôm nay giáo viên giảng có ổn không? Em nghe thế nào?"

Phương Thanh Chỉ nói: “Đều rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.”

Trần Tu Trạch còn nói: “Tôi đã xem qua thành tích của em, rất ưu tú, em rất thích chuyên ngành này?”

Phương Thanh Chỉ nói: “Tại sao ngài lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Tôi đang nghĩ, nếu em đến Anh để tiếp tục học, em có còn nộp đơn vào ngành kinh doanh không?” Trần Tu Trạch nói: “Cứ chuẩn bị trước, đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian thư giãn hơn, không phải sao?”

Phương Thanh Chỉ thừa nhận anh nói đúng.

Nhìn xem, anh hoàn toàn không phải là “nếu” như cô nghĩ.

Trần Tu Trạch chính là Trần Tu Trạch.

Xe chạy một mạch, cuối cùng dừng lại ở nơi Phương Thanh Chỉ chưa bao giờ đặt chân qua. Trần Tu Trạch vẫn nắm tay cô như cũ, mặc dù anh hơi khập khiễng, nhưng không biết là để tập luyện hay vì điều gì khác, cô cũng không rõ, Phương Thanh Chỉ mặc quần áo lỗi thời, đi theo anh bước vào trong cửa hàng rực rỡ ánh đèn.

Vừa mới vào cửa hàng, phía sau liền có người đóng cửa kính lại, người bên ngoài kéo lấy dải ngăn cách màu đỏ sậm ngăn ở ngoài cửa kính, Phương Thanh Chỉ kinh ngạc quay đầu lại, Trần Tu Trạch bên cạnh trấn an xoa xoa lòng bàn tay cô, lực đạo mềm nhẹ: “Đừng sợ, bọn họ chỉ đang đóng cửa thôi.”

Phương Thanh Chỉ khó hiểu: “Tại sao lại đóng cửa?”

Trần Tu Trạch nói: “Nói ra thật xấu hổ, tôi là một người đàn ông tục khí không thú vị, không biết chọn quần áo cho con gái như thế nào, đành phải dùng phương pháp ngu dốt như vậy, mời những nhân viên cửa hàng này giúp tôi tư vấn, chọn lựa cho em.”

Phương Thanh Chỉ không nói gì.

Cô nói: “Tôi không cần nhiều như vậy.”

Trần Tu Trạch nói: “Là tôi tham lam, tôi muốn nhìn bộ dáng em mặc chúng trên người, Thanh Chỉ.”

Không cần Phương Thanh Chỉ nói gì, nhân viên cửa hàng đã ân cần mời bọn họ ngồi xuống, ngoài cửa kính có nhân viên cửa hàng cùng người của Trần Tu Trạch đứng, trong cửa hàng, nhân viên dẫn hai người bọn họ đến phòng nghỉ tiếp đãi khách hàng quan trọng, mỉm cười khen Phương Thanh Chỉ ánh mắt tốt, quần áo trên người đều hợp khí chất như thế, khiêm tốn ôn nhu.

Phương Thanh Chỉ cảm ơn đối phương.

Nếu không phải có Trần Tu Trạch, cô mặc như vậy đi vào, nhân viên cửa hàng chỉ biết khách khí ngăn cô lại, nói với cô :“Cô gái à, quần áo của chúng tôi ở đây có lẽ không thích hợp với cô.”

Hiện tại có Trần Tu Trạch, nhân viên cửa hàng bưng nước và món điểm tâm ngọt tinh xảo, mời hai người dùng một chút, bọn họ mang quần áo vào, từng món từng món bày ra trước mặt Phương Thanh Chỉ, nếu Phương Thanh Chỉ thích, bọn họ liền lưu lại, để cho cô mặc thử hoặc trực tiếp mang đi.

Phương Thanh Chỉ không có hứng thú, nhưng Trần Tu Trạch dường như rất hứng thú với việc này, anh mở miệng chọn cho Phương Thanh Chỉ mười bộ, lại cầm một bộ váy màu đen, ý bảo Phương Thanh Chỉ mặc thử.

Ánh mắt của anh quả thật không tệ, nhìn một bộ quần áo màu đen bình thường, ở trên người cô lại có vẻ trầm tĩnh mà lộng lẫy. Trần Tu Trạch không cầm gậy chống, đứng dậy, đưa tay vuốt ve viền cổ váy của cô: “Hình như còn thiếu cái gì đó.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Cái gì?”

Trần Tu Trạch xoay người: “Có dây chuyền làm bằng ngọc trai không?”

Đương nhiên là có.

Một ít vòng cổ ngọc trai được trưng bày ở quầy hàng đều được lấy ra, đặt ở trong khay nhung tơ màu đen, tùy ý chọn lựa. Phương Thanh Chỉ nhìn chúng cơ hồ giống nhau như đúc, cùng lắm là khác ở chỗ một ít trang sức nho nhỏ cùng kích thước lớn nhỏ của ngọc trai mà thôi, nhưng Trần Tu Trạch lại có thể phân biệt rồi chọn ra một cái, tự mình đeo lên cổ cô.