Chương 8: Nàng đã ra đi mãi mãi

Trước ngày sinh nhật lên sáu tuổi của Phù Âm, vua Tống nạp thêm vị Như phu nhân đến từ nước Ngụy, vô cùng sủng ái mê muội nàng.

Từ khi nàng ta tiến vào hậu cung tới nay, Ly vương phi liền bị thất sủng. Cũng không phải vị phu nhân này có vẻ đẹp khuynh thành, chỉ là nàng ta biết quyến rũ nam tử, lại thông thạo nghệ thuật phòng the, dễ dàng hầu hạ nam nhân khoái hoạt, khiến hoàng đế mấy đêm liền không thể rời khỏi nàng.

Ân sủng ở hậu cung chưa bao giờ dừng lại lâu dài trên người một nữ nhân, Ly vương phi bị thất sủng càng thêm gầy yếu. Cho đến một đêm nọ, ngày mùng hai tháng ba, trong cung treo đầy đèn l*иg, ánh lửa trong suốt cả đêm không tắt, chiếu rọi cả tòa hoàng cung nước Tống rực rỡ như tiên cảnh.

Hôm đó chính là ngày nàng tiến cung. Trước kia mỗi một năm, vua Tống đều giăng đèn kết hoa khắp nơi, cùng nàng cầm tay thân cận, tâm sự những lời yêu thương, hi vọng tương lai nhi tử hai người sẽ tiếp quản tốt giang sơn này.

Hiện giờ, hoàng cung cũng trang hoàng rực rỡ, nhưng là vì chúc mừng sinh thần của Như phu nhân.

Vẫn là một ngày ấy, trong khoảnh khắc này đây, liền đổi thành người khác.

Ly vương phi là một nữ tử kiên cường, khi nàng yêu chính là yêu hết mình, nhất sinh nhất thế, một khi nam tử thay lòng, nàng khinh thường một tình yêu bố thí chia năm xẻ bảy.

Vào chính đêm đó trong Tống cung, nàng đã ra đi mãi mãi.

Phù Âm nhìn mẫu phi nằm trên bàn, chưa thể hiểu được vì sao tất cả mọi người đều cúi đầu khóc, không phải mẫu phi uống say rượu chưa tỉnh sao, vì điều gì các nữ quan đều mặt xám như tro tàn, trầm mặc không nói?

Phù Uyên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phù Âm, năm nay hắn đã là thiếu niên gần tám tuổi, không thể dễ dàng khóc lóc, càng không muốn muội muội phát hiện ra mình yếu đuối.

Mẫu phi đã đi rồi, Phù Âm chỉ còn lại một mình hắn.

Phù Uyên muốn sớm lớn lên, để cho cánh chim của mình cứng cáp, đủ lớn mạnh để bảo hộ muội muội suốt đời không bị tổn thương.

"A Uyên ca ca, sao mẫu phi còn chưa tỉnh lại?"

Phù Âm dường như nhận thấy được điều gì, đôi mắt hồng hồng ngấn nước, tràn đầy chờ mong nhìn hắn, Phù Uyên chưa bao giờ lừa gạt nàng, nàng chỉ tin lời của hắn, người bên ngoài nói mẫu phi không tỉnh lại, nàng một mực không nghe.

Thân thể của nữ oa bị Phù Uyên ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất được chôn trong ngực thiếu niên mang theo mùi hoa lê, Phù Âm nghe được A Uyên ca ca của nàng nói:

"A Âm, sau này ca ca ở bên muội, thay muội che mưa chắn gió, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào khinh nhục muội."

"Ô...ô! A Âm muốn mẫu phi! A Âm muốn mẫu phi! A Âm muốn mẫu phi, ca ca cùng A Âm cơ!"

Phù Âm điên cuồng vặn vẹo thân thể nhỏ bé, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn để đi đánh thức mẫu phi, nhưng bị Phù Uyên gắt gao ôm lấy, chỉ có thể giống như một con thú nhỏ uốn éo trong ngực hắn.

Nội tâm Phù Uyên chịu đựng nỗi đau khôn xiết, giương mắt ra lệnh cho nô tài, một đám hạ nhân vội vàng tiến lên nâng thi thể vương phi đi, tránh cho công chúa nhìn thấy càng thêm thương tâm.

"A Âm, hãy nghe ta nói, A Âm."

Phù Uyên không để ý đến khuôn mặt của mình bị muội muội điên cuồng cào ra vết máu, chăm chú nhìn thẳng nàng: "A Âm có tin tưởng ca ca không?"

Phù Âm dừng hai tay đang giãy giụa, chớp chớp đôi mắt trong suốt ngấn lệ, nức nở nói: "Có, tin tưởng."