Chương 7: Tiểu mĩ nhân chính là nghĩ gì nói đó

Hắn hít sâu một hơi, đem ngọn lửa du͙© vọиɠ kỳ quái đè xuống, tập trung giúp muội muội rửa sạch hạ thân. Ngón tay hắn cẩn thận xoa xoa hoa huyệt, còn gảy hạt châu nhỏ trên đỉnh xuống, sau đó dùng vải lau lại một lần, đem toàn bộ âʍ ɦộ rửa sạch sẽ.

Phù Âm thoải mái nheo mắt lại, giống như một con mèo được ăn no, duỗi thẳng toàn thân làm cho người ta rất muốn bắt nạt.

Phù Uyên đang cẩn thận lau chùi cho nàng, nhưng bởi vì hai chân tiểu mĩ nhân dưới thân cứ lắc lư, ngón tay hắn không cẩn thận đưa vào trong khe hoa huyệt màu đỏ thẫm, hai cánh mị thịt nóng rực như muốn đem linh hồn nhỏ bé của hắn hút vào, rõ ràng muội muội vẫn còn nhỏ tuổi, tại sao cửa động lại sâu như vậy?

Chỉ tiến vào một chút, Phù Uyên liền lập tức lui ra, nàng còn quá nhỏ, hắn sợ sẽ làm bị thương nàng.

"A Uyên ca ca, A Âm xong rồi."

Phù Âm không phát hiện ra sự khác thường của hắn, bản thân nàng cảm giác đã được tắm sạch thơm ngát liền khép đôi chân vào, chà xát lên tay Phù Uyên, ý bảo hắn thay mình mặc xiêm y.

Đang trong dư vị mất hồn, Phù Uyên chợt tỉnh lại, cầm lấy xiêm y nhỏ đặt bên cạnh bồn, trước tiên thay qυầи ɭóŧ sạch sẽ cho tiểu mỹ nhân yếu đuối, tiếp đến kiên nhẫn giúp nàng mặc từng tầng lớp lớp xiêm y, cuối cùng ôm nàng đi tẩm cung thái tử.

Gió đêm hơi lạnh, ánh trăng chiếu sáng trên cao, Phù Uyên ôm tiểu nữ oa nằm trên giường mềm mại, dựa theo thói quen trước khi đi ngủ, hắn đều kể chuyện xưa cho nàng.

"Hằng Nga nuốt dược vào trong bụng nên bay lên cung trăng, Hậu Nghệ muốn tìm lại thê tử của mình, nhưng mỗi lần đuổi theo ba bước ánh trăng liền lui về phía sau ba bước, làm thế nào cũng không đuổi kịp..."

Giọng nói trong trẻo nhàn nhạt kể lại, nhưng đôi mắt Phù Âm bỗng chốc ửng đỏ.

"Ô ô... Hậu Nghệ thật đáng thương, Hằng Nga cũng vậy. Họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau sao?"

Phù Uyên vội vỗ lưng dỗ dành nàng: “Không đâu. Có một vị tiên bảo Hậu Nghệ vào tháng tám hàng năm, dùng bột làm thành thuốc, vo tròn thành hình trăng rồi đặt ở hướng tây bắc của ngôi nhà, sau đó gọi tên Hằng Nga liên tục, đến canh ba thì Hằng Nga có thể về nhà đoàn tụ. Hậu Nghệ làm theo, quả nhiên thấy Hằng Nga từ mặt trăng bay xuống, phu thê hai người đoàn tụ."

"Nhưng như vậy cũng chỉ có thể gặp nhau trong giây lát mà thôi."

Phù Âm chu môi, câu chuyện này không hay xíu nào, nàng thích chuyện Nữ Oa đêm qua hơn.

Tiểu mĩ nhân chính là nghĩ gì nói đó.

Phù Uyên mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, giọng điệu cưng chiều nói: "Ta cũng thích câu chuyện kia hơn."

Nghe kể một hồi lâu, cơn buồn ngủ cũng dần ập đến, tiểu Phù Âm che miệng ngáp một cách duyên dáng, mí mắt cũng sụp lại nhẹ giọng nói: "A Âm muốn đi ngủ."

“Được.” Phù Uyên đắp chăn nhỏ cho nàng, che phủ kín đôi chân nhỏ mềm mại, để nàng gối lên cánh tay hắn, vững vàng nép vào ngực Phù Uyên. Dưới bầu trời sao sáng, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Cứ như vậy, hai huynh muội đã tắm chung và ngủ cùng giường trong suốt cả thời thơ ấu.

Tiếc rằng những tháng ngày yên ả bên nhau từ thuở thanh mai trúc mã của hai người không kéo dài được lâu.