Chương 2: Vậy A Âm có phần thưởng hay không

Phù Âm cùng Phù Uyên là huynh muội ruột thịt, đều từ một bụng mẹ sinh ra.

Phù Uyên lớn hơn Phù Âm hai tuổi, một người sinh vào tháng tư, một người sinh vào tháng mười một, tính cách cả hai cũng khác biệt hoàn toàn. Từ nhỏ Phù Âm đã hoạt bát tinh nghịch, ngược lại Phù Uyên thì ít nói thâm trầm.

Khi còn là một đứa bé, Phù Uyên đã sủng ái vị muội muội này. Lúc Phù Âm vừa mới sinh ra, ngón tay út của Phù Uyên chọc vào gương mặt mềm mại non nớt của Phù Âm, ngọng nghịu hỏi Ly vương phi: "Mẫu phi, vì sao muội muội nhỏ như vậy?"

Rõ ràng hắn chỉ là một tiểu nam hài, sau đó lại phát hiện ra một thân củ cải be bé, hiển nhiên vô cùng vui mừng xen lẫn tò mò.

Mẫu phi dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, cùng nhau chăm chú nhìn tã lót dưới thân Phù Âm rồi nói: "Bởi vì đây là muội muội, muội muội cần con bảo vệ, A Uyên nhớ rõ chưa?"

Phù Uyên chỗ hiểu chỗ không liền gật đầu.

Lại kiễng mũi chân trộm nhìn muội muội "cần bảo vệ", phát hiện nàng thật trắng, so với phát quan đính bạch ngọc mẫu thân đội trên đầu còn trắng hơn, lại rất mềm mại, giống như bánh gạo nếp mà đầu bếp nữ làm, thực sự là cực kỳ đáng yêu.

Củ cải nhỏ như vậy, hắn nguyện ý bảo vệ tốt cho nàng, Phù Uyên chỉ hai tuổi đã thầm nghĩ.

Chờ Phù Âm lớn hơn một chút, đi đâu cũng có Phù Uyên bên cạnh, hoa viên trong cung, núi giả, rừng đào ngoài cung, dạo chơi ở dòng suối,... hai người cho tới bây giờ đều nắm chặt tay, chưa từng tách rời, như hình với bóng.

Bánh hải đường hoa sen nàng thích ăn luôn được hắn chuẩn bị sẵn trong ngực, cánh diều nàng hay chơi cũng là tự tay hắn làm bằng nguyên liệu tốt nhất, Phù Âm muốn gì, Phù Uyên đều thoả mãn.

Phù Âm đến nay vẫn còn nhớ rõ, vào một buổi chiều lãng mạn mùa xuân, gió xuân thổi lên con diều nhỏ vẽ chim sơn ca trong tay thiếu niên, càng bay càng cao, nàng cực kỳ cao hứng vỗ bàn tay nhỏ bé, đuổi theo cánh diều ở trong ngự hoa viên.

"A Uyên... Chậm một chút, A Âm không theo kịp."

Thiếu nữ vừa mới tròn năm tuổi, đi đường đã không còn đáng ngại nhưng chạy có chút vất vả, đuổi theo thiếu niên bảy tuổi một xíu đã mệt thở không ra hơi.

Nghe được tiếng gọi của nàng, Phù Uyên vội vàng thả chậm bước chân, càng đi càng chậm, cuối cùng đem diều kia treo trên cây đào cao nhất, gió thổi từng cánh hoa bay, cũng làm lay động cánh diều hoạ tiết chim sơn ca, nhìn sống động như thật.

"A Uyên ca ca thật lợi hại!"

Phù Âm vỗ bàn tay nhỏ bé mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mừng rỡ, ngửa mặt nhìn chim sơn ca trên cây không ngừng lấp lánh cánh.

Nàng muốn nhìn chim sơn ca bay lên nhưng không muốn chạy nữa, Phù Uyên liền nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên.

"Vậy A Âm có phần thưởng hay không?"

Phù Uyên vuốt ve chóp mũi tiểu mỹ nhân lộ ra ý tứ, đem khuôn mặt anh tuấn lại gần.

Chụt...chụt...