Chương 1: Ngày Phù Uyên đi, tuyết rơi ngập trời

Nước Tống nằm ở Trung Nguyên, khí hậu quanh năm ôn hoà mát mẻ, ngày tuyết rơi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trùng hợp vào ngày Phù Uyên đến nước Sở làm con tin, bầu trời nổi lên tuyết rơi dày đặc ba ngày ba đêm vẫn không ngừng, tựa như rắc muối, bông liễu cũng theo gió lả tả bay.

Bá tánh khắp nơi đều đến tiễn biệt vị thái tử hiền lương xuất chúng ấy. Đoàn người đông nghịt đi theo phía sau càng xa, giữa nền tuyết trắng tinh tạo thành hình ảnh đối lập nổi bật.

Xa xa nhìn lại, chợt dâng lên cảm xúc bi tráng.

Phù Âm đứng ở trên tường thành nhìn dòng xe dần dần càng xa, siết chặt đầu ngón tay đeo nhẫn bạch ngọc lại.

Bông tuyết rơi ở giữa lông mày và cả trên mí mắt liền bị nàng nhẹ nhàng lau đi, sợ chậm chạp sẽ nhìn không rõ bóng người đang dần xa ấy.

Hơn mười năm ở chung với Phù Uyên, rất ít khi nàng nhìn thấy bóng lưng hắn, bởi vì hắn luôn thích ôm nàng từ đằng sau, thứ Phù Âm thường thấy nhất chính là khuôn mặt điển trai dịu dàng.

Phù Âm nhìn thân ảnh cao lớn đi lại giữa đất trời mênh mông, ngọc thụ phong lâm, thế nhưng toả ra cảm giác ôn nhu mà lạnh lẽo.

Càng đi càng xa.

Cho đến khi Phù Âm cố gắng mở to mắt nhìn, cũng không thể trông thấy góc áo hắn.

Tường thành rất cao, gió lạnh thấu xương thổi tới, hai má trắng ngọc của Phù Âm bị gió xen lẫn tuyết vỗ về, rất nhanh nhuộm màu đỏ ửng.

Nàng như cánh hoa lê mềm mại nhuốm màu xuân, lại không thấy chút chật vật nào, ngược lại vẫn mang vẻ đẹp diễm lệ động lòng người.

Cho dù là kẻ khơi mào mọi chuyện đang ở một bên đứng nhìn, Như phu nhân cũng không thể không thầm than đây chính là một mỹ nhân.

Nhìn gương mặt Phù Âm, nàng ta liền tự giác liên tưởng tới Phù Uyên.

Hai người bọn họ cùng một khuôn mẫu sinh ra, chỉ có một chút khác biệt. Một người đường nét tuấn tú sắc sảo, một người đường nét mềm mại, hoàn toàn được di truyền từ mẫu phi bọn họ.

Đều là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nhớ tới nữ tử nổi danh đã mất sớm kia, khóe miệng Như phu nhân nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, hàm chứa vài phần thương hại của người chiến thắng trên cao tại vị, sau đó xoay người rời đi, châu ngọc trên đầu nàng ta nhẹ nhàng vang lên, Phù Âm nghe được khẽ nhíu mày.

Trong khoảnh khắc, nàng lại nghe thấy thanh âm kia mang theo sự quan tâm chân thật cùng ý tứ quyến rũ, đối tượng chính là phụ hoàng của nàng:

"Bệ hạ, trên tường thành thật sự rất lạnh, thϊếp lo lắng cho long thể của bệ hạ khôn nguôi, để thϊếp theo ngài quay về Chương Hoa Điện nghỉ ngơi."

Vị quân phụ kia của nàng đáp ứng, được Như phu nhân nâng lên, đi xuống thang đá dài.

Không hề lưu luyến nửa phần, chưa từng quay đầu lại nhìn nàng, càng không nói đến chuyện quan tâm tới nữ nhi ruột thịt của mình, đứng trên tường thành có lạnh hay không?

Phù Âm sớm đã thành quen, sau khi Phù Uyên rời đi, nước Tống to lớn như vậy cũng chỉ còn lại mình nàng.

Nữ quan ở một bên cung kính cúi đầu trên mặt đất, choàng lên mình Phù Âm áo lông chồn đỏ thẫm, thay nàng thắt dây lưng, lặng lẽ khuyên nàng: "Điện hạ, trở về thôi, thái tử trước khi đi đã dặn dò ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, chờ thái tử trở về, hiện giờ..."

Ngôn là nữ quan Phù Uyên để lại bên cạnh nàng, phụ trách chiếu cố đồ ăn sinh hoạt hàng ngày cùng với việc qua lại giữa hai người sau khi hắn đi.

Lời nữ quan còn chưa dứt, Phù Âm đã nghe hiểu ra ý tứ của nàng.

Lúc này hắn mới vừa đi, không nghe lời hắn đứng ở trên tường thành thổi gió, người nọ nếu biết sợ là lại cau mày mà không thể làm gì mình.

Nhớ tới hắn, tựa hồ tuyết rơi đầy trời đều trở nên ấm áp.

Nữ quan đem lò sưởi nhỏ bằng đồng tím in hình hoa mai đã được ba lớp vải nhung bọc lại, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, nhét vào trong tay Phù Âm:

"Điện hạ dùng vật này làm ấm thân thể đi."

Phù Âm nắm lấy lò sưởi nhỏ ấm áp, nhìn ra phương xa hơn vạn dặm mây, thiên sơn mộ tuyết, một mảnh trống trải mênh mông.

Tầm nhìn của nàng không có nơi nào để dừng lại.

"Đi thôi."

Phù Uyên từng nói, nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt, nàng không thể làm cho hắn lo lắng.

"Dạ."

Nữ quan đi theo nàng, cung nhân nô tì đi phía sau, chậm rãi xuống tường thành.

Bên trong Trường Nhạc Cung, đèn l*иg thanh ngọc tử trúc đã được thắp sáng, Phù Âm ở một bên dựa vào bàn hương, nhìn sương mù lượn lờ bay lên phía trên lư hương, trong mắt nàng cũng dâng lên sương mù nhạt nhẽo, như quấn quanh ngàn vạn sợi tơ, cắt không đứt, tâm tư chợt rối loạn.

Nàng tựa hồ đang nhìn chằm chằm tầng sương mù kia, lại dường như xuyên thấu qua đó, nhìn về phương xa không thể chạm tới.

Nàng đang nhớ Phù Uyên.

Từ lúc sinh ra, hai người chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, sao lại không nhớ hắn?