Chương 3: Muội muội chỉ có thể là của một mình hắn

Tiếng hôn vang dội rơi xuống gò má thiếu niên, nàng hôn rồi lại hôn tiếp, trên mặt thanh tú của Phù Uyên nhiễm một chút ửng đỏ như bạch ngọc nhiễm sắc với một đóa hồng mai non nớt.

"A Âm có hôn người khác như thế không?"

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Phù Uyên liền hỏi, thuận tiện ôm lấy tiểu nữ oa có chút mệt mỏi vì chạy bộ, cùng nàng đi đến đại điện dùng bữa với mẫu phi.

"A... Để A Âm nghĩ lại nha... Hôn mẫu phi, là nương, có nha!"

Phù Âm nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc đến từng ngón tay.

Tựa hồ quên mất người nọ mấy ngày trước.

Phù Uyên hài lòng nở nụ cười, gương mặt đẹp đẽ tràn đầy sủng nịch bắt đầu dạy dỗ nàng:

"A Âm không thể hôn tiểu nam hài khác, biết không?"

Nhớ tới mấy ngày trước phụ hoàng mời khách quý đến yến tiệc, cổ vũ thổi sanh, con cháu các quý tộc vương tôn đều cực kỳ thích Phù Âm đáng yêu. Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác như viên gạo nếp biết di chuyển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo má sữa phúng phính, ai nhìn qua đều muốn đi lên bóp một phen.

Mama trong cung chải đầu cho nàng hai búi tóc nhỏ, ở trên có hai đóa hoa ngọc thạch liên xanh biếc, mang theo ba phần ngây thơ yêu kiều, giống như một tiểu tiên nữ từ trên mây rơi xuống. Tiểu công tử Tề gia đuổi theo Phù Âm, muốn đem hoa hợp hoan trong tay đưa cho nàng, còn thừa dịp mọi người đang dùng bữa, chen chúc đến bên người Phù Âm len lén đưa cho mẫu thân nàng bánh mật ong - đặc sản từ Trịnh quốc mang về.

Phù Âm ăn một miếng nhỏ, hương vị rất ngọt ngào nên vô cùng yêu thích, tiểu công tử thấy bộ dáng đáng yêu của nàng dính vụn bánh cũng thập phần hứng thú, cuối cùng mặc kệ người bên ngoài, ở trên gò má phấn nộn kia hôn "chụt" một cái.

Tiểu công tử Tề gia năm nay mới lên bốn, so với Phù Âm còn nhỏ hơn một tuổi, bởi vậy các đại nhân cũng không cảm thấy đáng lo, liền trêu chọc vài câu rồi tiếp tục nhập tiệc.

Phù Âm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên được hôn, không biết làm sao, nhớ tới mẫu phi dạy qua "Đầu ngã dĩ mộc đào. Báo chi dĩ quỳnh dao", dường như nàng chợt hiểu.

Nếu mình đã ăn bánh mật ong của của tiểu nam hài nhưng không có đào tặng lại, vậy liền đưa hắn thứ khác đi.

"Chụt" Một nụ hôn đầy nước bọt và vụn bánh rơi xuống mặt tiểu công tử Tề gia.

Tiểu nam hài sờ lên mặt mình, sửng sốt nhìn Phù Âm, đứng si ngốc một lúc lâu.

Nhưng Phù Âm không để ý nữa, quay đầu đi nói chuyện với mẫu phi.

Thật tình cờ, đúng lúc Phù Uyên vừa đi luyện kiếm về, chậm trễ cả canh giờ mới đến bữa tiệc, liền nhìn thấy cảnh này.

Thiếu niên bảy tuổi đã hiểu một chút chuyện phòng the giữa nam và nữ, bàn tay nhỏ bé siết chặt thanh trường kiếm bằng gỗ đào, ánh mắt sâu thẳm nhìn hai người trong điện.

Muội muội chỉ có thể là của một mình hắn.

Người khác không được phép nhúng chàm nửa phần.