Chương 6: Đối đầu

Xôn xao ——

Toàn bộ khoang điều khiển gần như đều bị ánh sáng màu lam kia nuốt chửng.

“Cái quái gì đây...”

Lâm Tấn ngơ ngẩn trừng to mắt, hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn liền không còn rảnh rỗi để nghiên cứu, bởi vì dưới sự tiến đánh của một lượng tinh thần lực thật lớn, năng lực suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn biến mất.

Loại cảm giác này, thật giống như một người không biết bơi nhưng lại bị kéo xuống biển sâu dưới sông băng, kề bên bờ vực tử vong.

Dường như hắn nhìn thấy vô số hình ảnh, nhưng cũng dường như chẳng nhìn thấy gì cả.

Hắn cảm nhận được một cổ bi thương không thể miêu tả được, cứ như nước biển lạnh băng vô tình, rót thẳng vào trong tim phổi.

Đây là cái gì…?

Lâm Tấn không biết, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tồn tại của mình thật sự nhỏ bé.

Nó giống như, hắn nhìn thấy tận thế, cảm nhận được nỗi bi ai, vô lực, tuyệt vọng cực lớn từ nó.

Nhưng rồi lại được liếc mắt nhìn lại thế giới này một lần cuối cùng, thật kỳ lạ, hắn lại cảm thấy vui sướиɠ.

Nhưng những gì trôi qua với Lâm Tấn, dừng ở hiện thực, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủn mà thôi.

Tích!

“Tinh thần liên kết hoàn thành ——”

Gần như trong nháy mắt, một đạo ánh sáng màu trắng như tuyết lóe lên bất ngờ đâm vào mắt mọi người.

Không có bất cứ ai nhìn thấy rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí, ngay cả hệ thống dự đoán của cơ giáp cũng chẳng có phản ứng nào.

Trong khoảng cách 30 mét, ánh đao lập tức gần ngay trước mắt.

Phanh ——!!!

Một tiếng động lớn vang lên!

Mới vừa rồi, người được gọi là đội trưởng lão Hoàng kia bị đâm xuyên qua hệ thống động lực ngay trong nháy mắt, đôi mắt điện tử màu đỏ tươi lập loè hai cái, sau đó một nhiên tắt ngúm.

“...”

Hiện trường là một mảnh tĩnh mịch.

Không ai có thể ngờ rằng, dưới tình huống bị bao vây xung quanh, đồng thời còn có mười mấy khẩu đạn pháo đang vận sức chờ phát động, vậy mà lại còn có người dám cầm một thanh đao điện quang bình thường nhào tới công kích trước.

Phải biết rằng, hệ thống động lực chính là vị trí kiên cố nhất bên trong cơ giáp, gần như cùng cấp với khoang điều khiển.

Điều này cũng có nghĩa rằng là, vừa rồi, chỉ cần Hoắc Nhàn Phong muốn, hắn liền có thể gϊếŧ chết quan chỉ huy của tiểu đội này chỉ trong nháy mắt.

Cơ giáp bị hủy trong nháy mắt, quả thực chính là chuyện khó có thể tưởng tượng được!!!

“Thật mạnh a…”

Va chạm kịch liệt vừa rồi cuối cùng cũng khiến cho nhị thiếu gia Lâm gia tỉnh táo lại.

Trong cả đội, lão Hoàng tất nhiên là người mạnh nhất.

Nhưng mà tên tiểu tử thoạt nhìn còn không đủ tuổi báo danh vào trường quân đội này, vậy mà có thể trực tiếp kết thúc trận chiến một cách nhanh gọn lẹ như vậy.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.

Ngay cả đội trường cũng bại, vậy thì vừa rồi hắn bị người này lấy đi chế phục cũng không phải là chuyện mất mặt gì lắm.

Sau một thời gian ngắn ngủi, thần sắc của lão Hoàng từ ngạc nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng trong nháy mắt.

Đây tuyệt đối không phải là thực lực mà một tên thợ săn bình thường có thể có được!

Cho dù có như thế nào, tuyệt đối không thể để hắn rời đi!!!

Cơ giáp màu đen lập tức giống một con cự mãng quấn chặt con mồi, duỗi tay gắt gao chế trụ đối phương, khẩu pháo lập tức thay đổi phương hướng, nhắm ngay Hoắc Nhàn Phong.

Phương thức này không khác gì gϊếŧ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Nhưng mà cơ giáp màu đỏ đậm chẳng những không né, mà lại còn kề sát trên người lão Hoàng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khoảnh khắc đầu pháo kia lóe lên ánh sáng trắng, Hoắc Nhàn Phong xoay trường đao trong tay, vậy mà có thể thay đổi phương hướng khẩu pháo ban đầu.

Trong phút chốc, điện quang lóe mắt nghênh diện mà đến, khiến cho ba đài cơ giáp đang chuẩn bị xông tới lập tức dừng lại.

“Không hay rồi, mau…” Trốn.

Nhưng mà căn bản đã không kịp ——

Oanh!!!

Dưới tình huống không có bất kỳ thứ gì để phòng ngự, ba đài cơ giáo đó trực tiếp bị xốc bay ra vài trăm thước.

Một màn này thoạt nhìn thì có vẻ vừa cường điệu vừa buồn cười, nhưng trên thực tế, chỉ có người đơn phương bị đánh đó là điều không tưởng đến mức nào, bởi vì vừa rồi, một đao kia chỉ cần lệch đi một milimet thôi, chắc chắn sẽ không đạt được hiệu quả như thế.

“Lập tức nã pháo ——!!!”

Lão Hoàng hét lên, vì hét lớn cho nên cũng đã lạc giọng.

Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, những khẩu pháo đen nghìn nghịt lập tức nhắm ngay về phía Hoắc Nhàn Phong, vô số đạo ánh sáng trắng lóe lên.

Trong tình hình nghìn cân treo sợi tóc, cơ giáp màu đỏ đậm kia liền vung đao, trực tiếp chém ngang, phá vỡ vòng vây của bọn họ.

Lưỡi đao cọ qua khiến cho vô số dây điện kim loại đứt gãy, phát ra từng tia lửa điện.

“Pháo hoa mà cậu nói…”

Thiếu niên mở kênh thông tin trong nhóm ra, ngữ khí lười biếng.

“—— là như thế này sao?”

Không chờ đối phương trả lời, trước một giây khí pháo laser bắn đến, Hoắc Nhàn Phong liền dùng một chân đạp đối phương xuống khỏi khoang điều khiển.

Đó chính là một tiếng vang lớn đinh tai nhức!

Nếu một giây này có thể chậm lại vô số lần, vậy thì nó chính là một hình ảnh cực kì ngoạn mục.

Người sắt khổng lồ mang sức mạnh thật đáng sợ, trực tiếp tạo ra một khoảng hở trên không trung, dư chấn của nó còn làn ra rộng hơn.

Cơ giáp màu đỏ đậm kia lại mượn phản lực, tránh được những đạo pháo laser trong gang tấc.

Mấy đạo pháo laser đó va vào nhau, bắn ra những tia sáng trắng như tuyết, nuốt chửng một nửa cơ giáp màu đen, tầm mắt của bọn họ gần như bị che đi.