Chương 5: Pháo hoa

Vì thế cho nên, hắn chỉ có thể vội vàng tìm được một chiếc áo ngoài để tạm che đậy thân thể rồi thoát khỏi tinh hạm kia.

Sau đó nữa, hắn liền nhìn thấy Lâm Tấn đang điều khiển cơ giáp đến.

Vì thế, hắn quyết định chọn tên nam nhân may mắn kia, để tìm hiểu thông tin từ bên ngoài.

“... Mất trí nhớ???”

Lâm Tấn có cảm giác như đang có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng của mình vậy!

Hoắc Nhàn Phong không có ý định tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa này, hắn đã dùng quang não của Lâm Tấn để lên Tinh Võng, nhanh chóng thu thập tin tức của thế giới này.

Nếu thu thập tin tức qua những cuộc nói chuyện như vừa rồi, quá chậm, đã thế còn không thể bảo đảm xác suất chính xác trăm phần trăm.

Những dữ liệu màu xanh lam trôi như nước chảy, nhanh chóng xuyên qua đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, những hình ảnh được chiếu ra phủ kín toàn bộ khoảng điều khiển, hơn nữa còn lấy tốc độ mà mắt thường khó có thể nắm bắt, nhanh chóng biến hóa đổi mới.

Hoắc Nhàn Phong đọc những thông tin liên quan đến lịch sử địa cầu trước.

300 năm trước, Trùng tộc xâm lấn, địa cầu luân hãm trong tai họa do hàng tỉ trùng triều gây ra, lúc ấy, nguyên soái Hoắc Triều của liên minh cũ dẫn dắt quân đoàn Thự Quang, dùng máu thịt của mình để xây dựng phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, chờ đến khi tất cả người sống đã rời đi an toàn, hắn liền kích nổ trăm vạn viên đạn hạt nhân, đồng quy vụ tận với Trùng tộc.

Sau khi người sống sót còn lại đã được đưa đến nơi ở mới, trải qua thời gian ngắn ngủi, chính trị rung chuyển, liên minh huỷ diệt, đế quốc được thành lập, từ đây, xã hội nhân loại mở ra một thế kỷ mới.

Vì thế, địa cầu biến thành một tinh cầu chết, mà nơi nguyên soái của liên minh cũ cùng với quân đoàn hy sinh, cũng chính là vị trí trung tâm đi tích chiến trường cổ hiện tại mà Hoắc Nhàn Phong đang đứng đây…

Vài phút sau, Hoắc Nhàn Phong tắt quang não.

Hắn nhắm mắt, khi mở mắt ra lần nữa, trong lòng đã có đáp án nơi mà hắn muốn đến.

Chẳng qua… Dường như bây giờ hắn cần phải giải quyết một ít phiền toái.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, giờ phút này, không biết từ khi nào mà chung quanh xuất hiện mười mấy chiếc cơ giáp, bao vây hắn vào chính giữa, phong tỏa tất cả đường lui của hắn.

Là đội trưởng, lão Hoàng đứng ở đằng trước, đôi mắt điện từ của cơ giáp màu đen lóe lên tia sáng màu đỏ nguy hiểm.

“Anh bạn này, bắt một tên tân binh thì có ý nghĩa gì đâu chứ?”

Giọng nói trầm thấp thô bạo của người đàn ông kia hiện rõ sự uy hϊếp, cứ như một con sói đầu đàn đang bao vây con mồi của mình vậy.

“Trả tên tiểu quỷ kia lại cho chúng tôi, nếu không, ông đây sẽ cho cậu nổ thành pháo hoa!”

Cạch cạch cạch ——

Giọng nói kia vừa kết thúc, mười mấy họng pháo chỉnh chỉnh tề tề nhắm ngay vào cơ giáp màu đỏ đậm của Hoắc Nhàn Phong, trong ánh lửa, ánh sáng kim loại lóe lên lạnh như băng.

Đối mặt tình cảnh này, Hoắc Nhàn Phong không lộ ra bất kỳ thần sắc hoảng loạn nào, bình thản quay đầu lại.

Cũng tại lúc này, nhị thiếu gia Lâm gia mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên thần bí này.

Tóc màu đen đậm, đôi mắt phượng lạnh lùng, mũi cao thẳng.

Mặc dù thoạt nhìn thì vẫn có vài phần non nớt của một thiếu niên, nhưng khi ngũ quan phối hợp lại với nhau, lại có cảm giác vừa tuấn mỹ vừa trưởng thành lại tự phụ.

Cứ có cảm giác như, đó chính một khối hắc diệu thạch lẳng lặng chìm sâu dưới sông băng.

“Đúng là kỳ quái.”

Thiếu niên tóc đen kia nhìn xuống hắn từ trên cao.

“Rõ ràng tôi đã cắt đứt quyền hạn của cậu đối với cơ giáp, cũng đã lấy đi quang não của cậu rồi, sao cậu có thể báo cho bọn họ được?”

Rõ ràng trên khuôn mặt này chẳng xuất hiện bất kỳ biểu tình nào gọi là uy hϊếp, nhưng khi hắn cúi đầu xuống nói chuyện, bóng tóc trên đầu hắn đổ xuống trên trán khiến cho vùng trán tối lại, đuôi mắt của hắn cũng tràn ra một tia nguy hiểm khó giải thích.

Điều này không liên quan gì đến tin tức tố áp chế gì cả, mà uy áp này nó đến từ một người đã suốt một thời gian dài sống trong gϊếŧ chóc.

“...”

Lâm Tấn vô ý thức nuốt một ngụm nước miếng.

Nhưng sau khi hắn ý thức được hành động mà mình vừa làm, trong lòng hắn lập tức sinh ra cảm giác cực kỳ cáu giận.

“A ——”

Hắn cười lạnh một tiếng, hung tợn nói.

“Mắc gì ông đây phải nói với cậu?”

“Ừm, cũng đúng.”

Hoắc Nhàn Phong cũng đồng ý gật gật đầu, không có bất kỳ ý tứ ép hỏi nào.

“Cảnh giác đối với sự dò hỏi của địch nhân là rất tốt, cậu đã làm rất tốt điểm này. Nhưng mà lần sau, thời điểm bị bắt giữ, tốt nhất là cậu nên lựa chọn thật giả lẫn lộn nửa nọ nửa kia mà lừa gạt đối phương, từ từ mưu tính, đừng có ý đồ chọc giận đối phương.”

Thiếu niên xoay người, lại thuận miệng nói.

“Bởi vì làm như cậu thực sự rất ngu xuẩn, chỉ cần không cẩn thận là sẽ toi mạng ngay.”

“Cậu…!”

Loại ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ này, giống hệt như quan chỉ huy đang giáo dục cấp dưới vậy.

Chỉ mới một câu mà đã khiến cho Lâm Tấn lại lần nữa bực tức muốn chết.

Hoắc Nhàn Phong không tiếp tục để ý đến hắn, hắn chỉ ngẩng đầu lơ đãng liếc mắt nhìn lỗ thông khí phía trên.

—— dường như hắn đã biết đáp án rồi.

Thì ra, nguyên nhân là do tin tức tố.

Có rất nhiều phương thức sử dụng tin tức tố.

Đối với Alpha mà nói, mặc dù tác dụng chủ yếu của tin tức tố chính là đánh dấu hoặc trấn an Omega, hoặc áp chế địch quân trong chiến đấu.

Nhưng ở trên chiến trường, có cũng có tác dụng cảnh báo.

Có lẽ ngay khoảng khắc đầu tiên khi bị bắt, tên tù binh kia đã bắt đầu phóng thích tin tức tố, cho nên đồng đội của hắn có thể tới nhanh như vậy.

Chuyện này khiến Hoắc Nhàn Phong sâu sắc cảm nhận được, không thể cảm nhận được tin tức tố thật đúng là một chuyện phiền phức.

—— phải mau chóng giải quyết cái tai hoạ ngầm này mới được.

“Này, tiểu quỷ!”

Có lẽ là vì đồng đội xuất hiện khiến cho nhị thiếu gia vô cùng tự tin, hắn lộ ra nụ cười cực kỳ kiêu ngạo.

“Dù cho cậu có làm như thế nào cũng đều trốn không thoát đâu, nếu không muốn đội trưởng của tôi cho nổ thành pháo hoa, vậy thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, sau đó quỳ xuống xin lỗi với bổn đại gia đi, có lẽ tôi còn có thể viết một phong thư thông cảm cho cậu đấy!”

Sau một hồi im lặng nhắn ngủi, Lâm Tấn nghe thấy được một tiếng cười nhạo thực nhẹ.

“Pháo hoa a….”

Hoắc Nhàn Phong tùy ý giơ tay ——

Trong phút chốc, chuỗi thần kinh liên vốn đã trầm lặng chợt được đánh thức, toả ra ánh sáng màu lam chói mắt, đột nhiên phân hoá thành vô số sợi mỏng, cứ như muôn vàn nước lũ bao quanh lấy hắn.

“Thật ra thì tôi,”

Thiếu niên cong khóe môi, sâu trong đôi mắt phượng kia chính là sự lạnh lẽo như muốn ngưng sương.

“—— cũng muốn nhìn thử xem nó sẽ như thế nào đấy.”