Chương 7: Bác sĩ khoa nam A

Giống như một tảng đá lớn rơi xuống giữa hồ, năng lượng đáng sợ phóng xuất ra bên ngoài, trong màn đêm đen nhánh, bùng nổ ra nhiều màu sắc khác nhau, giống như pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời vậy.

Xôn xao ——

Cơ giáp màu đỏ đậm kia nhảy lên trong biển lửa sau vụ nổ mạnh.

Như mũi tên rời dây cung, xông thẳng lên tận trời!

Bầu trời kia vốn tăm tối như thế, nhưng lúc này lại được chiếu sáng như ban ngày, khiến cho những cái tên người đã khuất được khắc trên Anh Linh Bia rực rỡ lấp lánh hơn trong mắt của mọi người.

Đặc biệt là cái tên đầu tiên ở vị trí cao nhất kia.

—— Hoắc Triều.

Ánh mắt của thiêu niên dừng lại trên đó vài giây, sau đó mới thu hồi tầm mắt.

Hắn liếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của tên tân binh đang dại ra trên tấm pha lê, lơ đãng hỏi.

“Sao nào, pháo hoa đẹp không?”

Lão Hoàng vừa bị đá: “…”

Lâm Tấn, người đầu tiên chứng kiến toàn bộ quá trình: “…”

Tiểu đội số năm bị trào phúng thông qua kênh thông tin: “…”

Con mẹ nó, quá tức giận rồi!!!

Nhưng mà, dù sao thì tiểu đội này cũng là những lão binh có kinh nghiệm sa trường, sau khi thất bại trong lần giao thủ đầu tiên, rất nhanh sau đó bọn họ đã thay đổi phương thức tác chiến, hai người đi cứu đội trưởng đã bị hao tổn hệ thống động lực, thông báo cho tổng bộ, bảy người còn lại nhanh chóng đuổi theo.

Hoắc Nhàn Phong cũng không có ý muốn hạ sát bất kỳ ai, nếu không, một đao vừa rồi của hắn, chắc chắn sẽ không đánh vào hệ thống động lực của vị đội trưởng kia, mà là khoang điều khiển.

Hắn cũng không có ý muốn đánh trả, thậm chí không mở tấm chắn phòng ngự, chỉ thành thạo tránh né đạn pháo như mưa rào phía sau.

Điều thần kỳ chính là, hắn có thể né tránh tất cả mà không chịu bất kỳ thương tổn nào!

Loại trường hợp này giống như là, trời bên ngoài thì đang mưa to tầm tã, ngươi bị một tên cướp đi xe mui trần đến bắt cóc, đối phương chỉ dựa vào khả năng né tránh cùng một tấm da rắn, vậy mà không bị dính bất kỳ giọt mưa nào.

Nhưng chuyện không khoa học như vậy, vậy mà lại thật sự xảy ra trước mặt mọi người.

Trong nháy mắt, Lâm Tấn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

“Gạt người đúng không…”

Người trong tiểu đội truy kích, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không tìm ra bất kỳ từ ngữ nào để hình dung tình hình trước mắt này.

Mặc dù đang trong trận chiến vô cùng kịch liệt, nhưng Hoắc Nhàn Phong vẫn còn tâm tình mà nói chuyện với tù binh của mình.

“Xem ra đồng bạn của cậu đối xử với cậu không tồi a.”

Hắn đã nói chuyện lưu loát nhanh chóng hơn một chút, không còn ngắt quãng và khẩu âm kỳ cục như trước đó nữa.

“Nhưng bọn họ thật sự quá yếu rồi, bọn họ thậm chí còn không nhắm chuẩn khoang điều khiển.”

Lâm Tấn: “…”

Con mẹ nó, cậu giống cá trạch như vậy, căn bản không thể ngắm chuẩn được không?!

Không ngắm chuẩn được!!!

Nhị thiếu gia dùng sức nắm chặt nắm tay, ép buộc mình phải tỉnh táo lên.

Đối mặt với kẻ địch, một quân nhân A có cốt khí, sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy, dù cho lúc này hắn chính là một tù nhân, nhưng không thể ngồi chờ chết được.

Giờ phút này, trái tim Lâm Tấn đập như sấm, trên trán thấm ra một trận mồ hôi lạnh.

Cái tên tội phạm này, là thiếu niên, đã thế còn có năng lực mạnh đến vậy, chắc chắn hắn thuộc về một thế lực hắc ám khổng lồ nào đó, nói không chừng, sau lưng còn có một âm mưu kinh thiên động địa nào đó nữa.

Vì dụ như ám sát một vị quan chức cấp cao nào đó, hoặc muốn cho nổ thủ đô tinh hay gì gì đó, thậm chí còn có khả năng gây nên phản loạn cùng bạo động cũng nên.

Vì thế, Lâm Tấn cố gắng điều chỉnh tâm thái cho tốt, quyết định làm một số chuyện có thể làm được trong khả năng lúc này, ví dụ như, thu lập một số tin tức gì đó từ thiếu niên này.

“Cậu… Rốt cuộc thì cậu muốn làm cái gì?”

“Hửm?”

Trong mưa bom bão đạn, Hoắc Nhàn Phong bớt chút thời giờ liếc mắt qua nhìn hắn một cái.

“Phương thức nói lời khách sáo này của cậu, thật đúng là giống như một tân binh.”

Nhị thiếu gia Lâm gia lại bị nhìn thấu thêm một lần nữa: “…”

Nhưng thời điểm mà Lâm Tấn lại bị nghẹn đến mức hít thở không thông, thiếu niên lại chuyển lời.

“Nể tình cậu cho tôi mượn quần áo cùng cơ giáp, cũng không phải không thể nói cho cậu biết kết hoạch của tôi…”

Lâm Tấn đột nhiên ngẩng đầu, hắn vô thức nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh huyết tinh hắc ám.

Ám sát, cho nổ thủ đô tinh, đánh cắp cơ mật quốc gia, mua bán ngầm trong chợ đen, mua bán hỏa lực quân sự, phần tử cực đoan phản xã hội…

Thời điểm mà tất cả những hình ảnh đó nhanh chóng lướt qua đầu của Lâm Tấn, hắn lại Hoắc Nhàn Phong lộ ra biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

“Tôi định…”

Thiếu niên nghiêm túc nói.

“Trước tiên tôi muốn tìm một bác sĩ khoa nam A chuyên nghiệp, kiểm tra toàn diện chức năng thân thể một lượt một chút.”

Lâm Tấn: “… Hả?”

Nam..... Bác sĩ khoa nam A????

Vì suy nghĩ quá chuyên chú, cho nên Hoắc Nhàn Phong không chú ý đến ánh mắt đầy khϊếp sợ cùng ánh mắt muốn nói rồi lại thôi của Lâm Tấn.

Dù cho sau đó hắn chỉ phát ra những thanh âm nho nhỏ đầy vẻ khó tin, nhưng vẫn không thể ngăn cản ánh mắt của hắn thể hiện ra ý tứ…

Cậu còn nhỏ tuổi như vậy mà đã mắc bệnh kín rồi sao?