Chương 4: Không phải Beta à?

Ngay khi đầu óc Lâm Tấn trở nên cực kỳ hỗn loạn, thần kinh liên (chuỗi thần kinh) ở cổ của hắn đột nhiên bị cắt đứt.

Cơ giáp dưới cấp B đều được điều khiển bằng tay, mà cơ giáo trên cấp B, đều được điều khiển thông qua tinh thần lực, mà thứ liên kết cơ giáp cùng với người điều khiển, chính là thần kinh liên.

Nhưng cái khoảng khắc mà Hoắc Nhàn Phong xâm nhập vào khoang điều khiển kia, mối liên kết giữa Lâm Tấn cùng cơ giáp đã bị cắt đứt, cho nên động tác mới có thể thô bạo như thế, nếu không sẽ khiến cho thần kinh của người điều khiển bị tổn thương.

Giờ khắc này, cuối cùng nhị thiếu gia Lâm gia cũng lấy lại tinh thần.

Chiêu giao chiến vừa rồi, hắn hoàn toàn không có thời gian phản ứng, thậm chí hắn còn không thấy rõ động tác của đối phương, vậy mà mặt đã bị đập lên bàn điều khiển rồi.

Điều này cũng có nghĩa là ——

Hắn cùng tên thợ săn biếи ŧɦái phía sau hắn, thực lực của cả hai hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

“Con mẹ nó, muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ đi!”

Lâm Tấn lộ ra biểu tình vô cùng khuất nhục.

Giờ phút này, khóa kéo sau lưng hắn bị kéo ra, lộ ra phần sống lưng, dù sao hắn cũng là một Alpha đã trưởng thành, cơ bắp phần lưng rắn chắc, phần eo nhỏ hẹp, màu da bánh mật khỏe mạnh dưới ánh đèn màu lam hiện ra màu sắc cực kỳ xinh đẹp.

Bởi vì độ cao, cho nên phần đầu của hắn thấp hơn mông một chút.

Nhưng hiển nhiên, cái tư thế này nhìn càng có vẻ không xong!

“Ông đây chính là một Alpha thẳng đến không thể thẳng hơn, tuyệt đối không thể làm chuyện này với cậu được!!!”

“... Alpha?”

Hoắc Nhàn Phong hơi dừng động tác trên tay lại, nhíu mày nghi hoặc.

Tên gia hảo này không phải Beta sao?

Nếu không thì tại sao, dù hắn đã tức giận như vậy rồi, nhưng lại chẳng có một chút tin tức tố nào thuộc về Alpha cả vậy?

Hoắc Nhàn Phong bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cúi đầu ngửi ngửi cổ của hắn.

Hành động này giống như hành động cưỡng chế đánh dấu, mang theo cảm giác làm nhục rất lớn, gần như khiến cho Lâm Tấn đỏ mặt ngay lập tức.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng ra chửi, đối phương đã nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.

“A, hình như, có một chút… Mùi muối biển nhàn nhạt.”

Còn những cái khác, thì không có.

Có loại cảm giác như, dù có cố gắng hết sức, cũng chỉ có thể phân biệt được mùi hương trên người đối phương là gì, nhưng nếu muốn dựa vào nó để xác định giới tính…

—— đó hoàn toàn là điều không thể.

Trong đôi mắt của Hoắc Nhàn Phong toát ra vài phần mờ mịt, hắn cực kỳ chân thành, nghiêm túc hỏi.

“Này? Cậu thật sự là Alpha sao? Không phải là Beta à?”

Lâm Tấn: “…”

Ngày hôm nay.

—— có lẽ chính là ngày chịu miệt thị trào phúng đau đớn nhất mà nhị thiếu gia Lâm gia đã phải chịu trong đời này.

Sau đó hắn lại phát hiện, đối phương thật sự không có ý gì về phương diện kia, chẳng qua chỉ muốn cướp quần áo của mình thôi.

Nga, còn quần.

Cái tên thợ săn phát rồ này, vẫn còn rất nhân đạo mà để lại cho hắn một cái quần đùi.

—— nhưng đối với Alpha thì đó cũng là một hành động đầy nhục nhã!!!

Tuy nhiên, cho dù Lâm Tấn có tức giận đến như thế nào, nhưng hắn vẫn bị trói tay chân, ném vào một góc mà ngồi xổm, cực kỳ giống một con chim cút tức giận nhưng không thể không nhịn.

“Này, tên kia…”

Hắn còn chưa nói xong, đầu đã bị người nọ dùng một chiếc áo rách mà trùm lại.

Lâm Tấn đang tính nhớ kỹ mặt đối phương để sau này trả thù: “…”

Con mẹ nó!

Cả đời này ông đây chưa từng tức giận đến như vậy!!!

Cơ giáo của một quân nhân chính là trang phục đặc chế, có thể căn cứ vào hình thể của người mặc để điều chỉnh kích thước.

Bởi vậy, sau khi Hoắc Nhàn Phong mặc vào, cũng cực kỳ vừa người.

Hoắc Nhàn Phong hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của đối phương.

Lực chú ý của hắn đã hoàn toàn chuyển đến một chuyện khác, chẳng hạn như trên mặt kính pha lê của bảng điều khiển, chính là hình ảnh phản chiếu của hắn.

Tuổi có vẻ rất nhỏ, quan trọng là, cực kỳ… Cực kỳ xa lạ.

Hoắc Nhàn Phong cứ cảm thấy, ngoại hình của mình, vốn dĩ không phải là như thế này.

Hắn khoa tay múa chân một chút, nhận ra chắc mình cũng được 1m7, nhưng mà hắn cảm thấy, mình phải cao hơn chút mới đúng.

Dù không nói đến ngoại hình, nhưng ít nhất…

Hắn lại cúi đầu ngửi ngửi cổ tay của mình.

—— trên người phải nên có chút tin tức tố để phân biệt giới tính mới đúng.

Nhưng mà cái gì cũng không có.

Sau ba câu nghi hoặc kinh điển khi mất trí nhớ rằng “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì vậy”, Hoắc Nhàn Phong toát ra một nghi hoặc mới trong đầu.

Hắn chắc là, một Alpha chứ nhỉ?

—— Cuối cùng Hoắc Nhàn Phong cũng nhận ra điểm không đúng ở đâu.

Dường như, hắn không cảm nhận được tin tức tố?

“...”

Tuy nó không phải là vấn đề lớn, nhưng nó lại mang đến chút phiền toái.

Lúc này, cuối cùng nhị thiếu gia Lâm gia cũng đem cái áo làm cản trở tầm mắt của hắn kéo xuống.

Những lời chửi thôi tục còn chưa thoát ra khỏi miệng đã phải chịu cảnh bị nghẹn lại.

“Vậy mà… Lại là một tên tiểu quỷ còn chưa đủ lông đủ cánh…”

Dáng vẻ của đối phương khác xa với những tên trộm là Alpha mà hắn tưởng tưởng.

So với những gì mà Lâm Tấn đoán thì hắn còn nhỏ hơn suy đoán rất nhiều, nhìn dáng vẻ này, chắc chỉ tầm 15-16 tuổi.

Nếu vẫn còn ở lam tinh, có lẽ đây vẫn là đứa nhỏ ngày nào cũng phải phiền não về sách vở và bài tập về nhà.

Thậm chí còn không đạt được tuổi tối thiểu để được vào trường quân đội!!!

Hiện tại, tuổi thọ trung bình của nhân loại đã đạt tới ngưỡng 4 - 500 tuổi, nhưng thời kỳ phát triển cũng sẽ kéo dài hơn, điều này cũng có nghĩa là ai cũng sẽ có thời gian để học lâu hơn.

Mặc dù pháp luật đã quy định, tuổi trưởng thành của thân thể vẫn là 18 tuổi, nhưng vì đi học muộn, cùng với thời gian học dài hơn, cho nên ba bốn mươi tuổi mới tốt nghiệp và đi ra ngoài xã hội làm việc là điều hết sức bình thường.

Nói cách khác, hắn bị một tên tiểu tử có khi còn chưa tốt nghiệp sơ trung làm nhục.

Hèn gì mùi tin tức tố lại nhạt như vậy, có khi đối phương còn chưa tiến vào tuổi dậy thì nữa!!!

Điều đáng ghét nhất chính là vừa rồi! Hắn vậy mà hiểu lầm tên gia hoả này muốn làm hắn?!!

“...”

Biểu tình của Lâm Tấn dại ra, hắn đang cực kỳ gian nan mà tiêu hóa sự thật đáng sợ này.

Một hồi lâu sau, lúc này hắn với dần tìm về được thanh âm của mình.

“Này… Tiểu quỷ, rốt cuộc thì, cậu là ai vậy?”

Động tác trên tay Hoắc Nhàn Phong ngưng lại, sau đó lắc đầu.

“Không biết, tôi bị mất trí nhớ.”

Khi nói những lời này, ngữ khí của hắn rất chân thành.

Dù sao thì đúng là Hoắc Nhàn Phong tỉnh dậy từ trong một quả trứng, thật vất vả mới có thể phá xác đi ra ngoài, nhưng tinh hạm hắn đang ngồi lại chịu một vụ nổ mạnh sau đó bốc cháy dữ dội.