Chương 48: Bôi thuốc

Nhìn lén bị phát hiện, Omega lập tức quay đầu đi chỗ phác theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng sau đó y lại cảm thấy, nếu mình quay đầu tránh đi thì lại có cảm giác như mình đang chột dạ.

Vì thế Giang Từ lại giả vờ như không có chuyện gì mà quay đầu lại, đối diện với đôi mắt phượng đen nhánh của thiếu niên.

—— Y cảm thấy bây giờ mình nên nói cái gì đó.

“Ngày hôm qua… Ngày hôm qua, cái kia… Chỉ là tình thế bức bách… Chứ thật ra tôi không có chút hứng thú nào với cậu.”

Dừng một chút, thiếu tướng đại nhân hơi hơi nghiêng mặt đi, lộ ra biểu tình đông cứng có vẻ ngượng ngùng, sao đó lại cứng nhắc bồi thêm một câu.

“Nhưng phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, sau này tôi sẽ báo đáp.”

“Ừm.”

Hoắc Nhàn Phong gật gật đầu, tự nhiên rũ mắt xuống.

“Biết rồi.”

“...?”

Như vậy, chỉ một câu biết rồi như thế thôi sao?

Lần này Giang Từ chính thức nghẹn lời.

Ngữ khí bình tĩnh như vậy, có vẻ như Hoắc Nhàn Phong thật sự không có hứng thú về phương diện kia.

Điều này khiến cho thiếu tướng có tính hơn thua rất mạnh cảm thấy có chút nghẹn khuất.

Chỉ là y còn chưa biết nên nói gì tiếp theo cho đúng, liền nghe thiếu niên nhàn nhạt bồi thêm một câu.

“Tôi biết, cũng rất hiểu, ngày hôm qua khi cậu làm như vậy, đều là vì đứa nhỏ trong bụng.”

?????

Đứa nhỏ trong bụng?!!!

“Tôi…”

Giang Từ lại một lần nữa nghẹn lại.

Y dại ra vài giây, cuối cùng cũng ý thức hình tượng của mình trong lòng Hoắc Nhàn Phong như thế nào.

—— Chính là một góa bụa mang thai kiên cường ngoan cường.

“...”

Thiếu tướng đại nhân nắm chặt nắm tay, nhưng nguyên nhân trong đó, y lại không thể nói cho đối phương biết, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác không muốn trả lời, cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.

Trong nháy mắt khi y quay đầu đi, Hoắc Nhàn Phong ngước mắt, hình ảnh động lại trong đôi mắt hắn chính là vết cắn phía sau cổ của Giang Từ.

Rất sâu.

So với những gì hắn đoán thì sâu hơn rất nhiều.

Nơi có dấu răng, còn thấm ra một ít máu đỏ thẫm.

Một Omega mang thai bị một Alpha xa lại đánh dấu lần thứ hai, trên thực tế thì đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, bởi vì có cơ thể của y sẽ sinh ra phản ứng bài xích.

Nhưng tình huống ngày hôm qua lại quá nguy cấp, vốn dĩ Hoắc Nhàn Phong chỉ truyền vào cho y một ít tin tức tố của mình vào cơ thể y, giảm bớt trạng thái động dục của đối phương một chút là được rồi.

Nhưng hắn không ngờ, lúc ấy đối phương lại đột nhiên nức nở khóc lên một tiếng, chỉ trong nháy mắt, nó đã kí©h thí©ɧ thần kinh của Alpha, khiến cho máu toàn thân của hắn gần như lập tức sôi trào ngay tức khắc.

Hoắc Nhàn Phong biết rõ, Omega xinh đẹp trước mặt này chính là bạn lữ của người, thậm chí bây giờ trong bụng của y đang mang cốt nhục huyết mạch của người khác, nhưng mà trong nháy mắt kia, nên gia hỏa này lại chỉ có thể chui rúc vào trong lòng ngực hắn, liều mạng khóc thút thít nức nở cầu hắn đánh dấu mình.

Cảm giác cấm kỵ đáng sợ đó, khiến cho trong đáy lòng Hoắc Nhàn Phong sinh ra sự u ám khó tả.

Vì thế, vốn dĩ răng nanh chỉ đâm nhẹ vừa đủ bên ngoài, nhưng trong nháy mắt, nó lại hung ác đâm xuyên qua tuyến thể mẫn cảm yếu ớt nhất của Omega, đem tin tức tố có độ nồng đậm cực cao rót vào chỗ sâu nhất trong tuyến thể.

Lúc đó, bị kí©h thí©ɧ đến đáng sợ kia tập kích, khiến cho Giang Từ gần như không thể chờ đến khi tất cả tin tức tố rót vào bên trong cơ thể hoàn toàn thì đã trực tiếp ngất xỉu.

Bởi vậy, thiếu tướng Omega suy yếu hoàn toàn không biết, thiếu niên nhìn thì có vẻ bình tĩnh lãnh đạm trước mắt này, ngày hôm qua đã hung ác mà mê luyến cắn phá nơi mẫn cảm nhất của mình như thế nào.

Cũng giống như vậy, giờ phút này, ở góc độ mà Giang Từ nhìn không tới, mắt phượng của thiếu niên sâu thẳm, đang bình tĩnh nhìn chăm chú vào vết cắn đỏ thẫm sau cổ của y.

Hoắc Nhàn Phong liếʍ qua răng nanh theo bản năng, đầu lưỡi của hắn dường như còn cảm nhận được hương vị ngọt ngào của Omega.

“...”

Đột nhiên Giang Từ như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại, nhưng giờ phút này, thiếu niên đã rũ con ngươi xuống, thần sắc vẫn bình đạm như trước, hắn tháo bao tay ra, duỗi tay giúp Giang Từ kéo quần áo lên.

“Xong rồi.”

Hắn rất khắc chế tay của mình, hoàn toàn không đυ.ng vào làn da ấm áp mềm mại trắng nõn nà kia một chút nào.

Ngay cả khoảng cách cũng đều giữ rất tốt.

Chỉ là lúc rút tay lại ——

Đầu ngón tay của thiếu niên vô tình chạm qua vài sợi tóc, khiến cho những sợi tóc đó nhẹ nhàng đảo qua phần mẫn cảm lại yếu ớt nhất phía sau cổ Omega.

Tóc lướt qua nhẹ như lông vũ lướt qua da, cứ như lá liễu bay trên không trung rồi đáp xuống mặt hồ, trên làn da mẫn cảm sau cổ của Giang Từ, nó dần ửng đỏ lên.

Trong nháy mắt, dường như đang có luồng điện chảy qua từng đầu dây thần kinh của y.

Omega vừa bị đánh dấu không lâu căn bản không thể chịu nổi bất kỳ lời trêu chọc nào, lập tức phát ra tiếng thở dốc run rẩy ngắn ngủi.

“A…”