Chương 47: Suy nghĩ nhiều

Hơn nữa, tay áo cùng ống quần đều rất dài, mặc trên người rất lỏng lẻo, nhìn cũng đủ hiểu chủ nhân của nó là ai.

Thậm chí, đầu tóc dính máu cũng đã được gội qua, giờ phút này, cực kỳ sạch sẽ lại mềm mại.

Nơi này chỉ có hai người bọn họ, ai là người thay quần áo cho y, gội đầu, tắm rửa, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai.

“...!”

Tưởng tượng đến những cảnh có thể xảy ra trong lúc mình hôn mê, Giang Từ đột nhiên cứng đờ, có cảm giác như máu toàn thân đang nóng bừng lên.

Nhưng mà bên cạnh, biểu hiện của Hoắc Nhàn Phong thật sự rất tự nhiên, hắn đang đi lấy dịch chữa trị từ trong hòm thuốc ra.

Nơi này không có thiết bị y tế, vì thế, hắn chỉ có thể mua một ít dịch chữa trị về để hỗ trợ miệng vết thương khép lại nhanh hơn, nhưng hắn có điều chỉnh lại tỉ lệ của một số loại bên trong, như vậy thì có lẽ hiệu quả của nó sẽ tốt hơn một chút.

“Lại đây, cởϊ qυầи áo ra, để lộ miệng vết thương ra ngoài.”

Giờ khắc này, ngữ khí của thiếu niên quá mức tự nhiên, khiến cho Giang Từ có cảm giác hốt hoảng, có cảm giác như bọn họ đã có một mối quan hệ cực kỳ thân mật.

Nhưng người sau không nhúc nhích.

Omega xinh đẹp nắm chặt cổ áo, nhìn chằm chằm dịch chữa trị trong tay Hoắc Nhàn Phong, trong ánh mắt y dường như lộ ra vài phần thần sắc đề phòng.

Thiếu niên nhìn y vài giây, bỗng nhiên lộ ra nụ cười mang vài phần chế nhạo.

“Sao nào, bây giờ mới có tâm cảnh giác đối với một Alpha xa lạ sao?”

—— Đây chính là trào phúng trắng trợn.

Dù sao thì tối hôm qua, là Giang Từ tự mình dùng súng chĩa vào đầu thiếu niên, yêu cầu đối phương đánh dấu mình.

“...”

Nếu tên Alpha này thật sự muốn làm gì y, vậy thì đã động thủ lúc y hôn mê rồi, không cần thiết phải vòng một vòng lớn như vậy.

Vì thế vài giây sau, thiếu tướng đại nhân mặt vô biểu tình di chuyển về vị trí cũ, cởi cúc áo, thoải mái hào phóng mà cởi ra áo trên, lộ ra vai trái đang bị thương.

Sống lưng y thẳng tắp, cổ cùng xương quai xanh căng chặt, hiện ra đường cong cực kỳ xinh đẹp.

Giang Từ cho rằng Hoắc Nhàn Phong sẽ dùng tay, nếu là như vậy, tất nhiên sẽ không thể tránh được tiếp xúc da thịt… Hầu kết của y lăn lộn trong vô thức, khiến cho cơ thể y đã cứng đờ càng thêm cứng đờ.

Nhưng giây tiếp theo, Giang Từ thấy Hoắc Nhàn Phong thong thả ung dung mang găng tay y tế.

“...”

—— Suy nghĩ nhiều.

Loại bao tay này được làm ra từ các loại nguyên liệu sinh học, trong suốt, sau khi đeo vào, nó ôm sát lấy từng ngón tay thon dài của đối phương, dưới ánh đèn, nó như sáng lên một tầng ánh sáng trơn bóng.

Giang Từ không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm ngón tay của thiếu niên.

Bởi vì từng đường cong trên từng ngón tay của hắn rất đẹp, dường như, nếu so với ông chú nhỏ Chu Cửu Nha của y thì ngón tay của hắn còn dài hơn một chút.

Lúc này, sau khi Hoắc Nhàn Phong mang găng tay y tế xong, còn lấy ra dụng cụ bôi chuyên dụng, biểu tình chuyên nghiệp nhìn cực kỳ nghiêm túc lại chuyên nghiệp, cùng với, vô dục vô cầu.

Trong toàn bộ quá trình bôi dịch chữa trị, thần sắc của hắn đứng đắn lại bình tĩnh, hoàn toàn không hề chạm vào y dù chỉ một chút, dường như người nằm trên giường không phải là một Omega xinh đẹp đã cởi một nửa quần áo, mà đó chính là một pho tượng.

Giang Từ: “…”

—— Quả nhiên thật sự là do y suy nghĩ nhiều!!!

Sau khi bị đánh dấu, Omega sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ ỷ lại đối với Alpha, cho nên nó khiến Giang Từ không thể nhịn được mà để ý đến nhất cử nhất động của Hoắc Nhàn Phong, hơn nửa ngày sau, ánh mắt của y cũng rời khỏi tay của thiếu niên, sau đó, ánh mắt y hướng lên trên theo cánh tay hắn, dừng trên mặt Hoắc Nhàn Phong.

Người trước mắt này có mắt đen cực kỳ hiếm thấy, mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, mũi cao thẳng, mặc dù giữa mày còn có vài phần ngây ngô trong sáng, nhưng kết hợp ngũ quan lại với nhau, thì đó lại là một loại vẻ đẹp lạnh lùng điềm tĩnh.

Thậm chí, từ khoảng cách gần như vậy, Giang Từ có thể ngửi thấy mùi tin tức tố nhàn nhạt tỏa ra trên người đối phương.

Thường thì trên người Alpha, mùi tin tức tố trên người bọn họ sẽ cực nồng, có tính xâm lược cùng cảm giác cực mạnh.

Ở trong nhận thức của Alpha, đó là sự tượng trưng cho một Alpha mạnh mẽ.

Nhưng mà trong mắt Giang Từ, cái mùi kia không khác gì mùi mồ hôi nồng nặc mà hôi hám, khiến y cảm thấy cực kỳ chán ghét, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.

Nhưng thiếu niên trước mắt này hoàn toàn khác.

Giang Từ không thể miêu tả được tin tức tố của đối phương là hương vị gì, mùi hương này đặc biệt đến độ không ai có thể miêu tả được, giống như mùi của ánh mặt trời, chỉ cần hít sâu một hơi cũng đủ khiến người khác mê muội.

Có lẽ là vì ánh mắt của Omega quá nóng rực, Hoắc Nhàn Phong ngước mắt nhìn y một cái.

Ánh mắt hai người va vào nhau, không tiếng mà tỏa ra tia lửa vô hình.