Chương 49: Không thích mang nợ

Ý thức được vừa rồi mình đã phát ra những thanh âm như thế nào trước mặt đối phương, Giang Từ lập tức cứng đờ, y nhanh chóng kéo lại quần áo trên người, xoay đầu đi.

Omega cắm chặt răng, nuốt những tiếng than nhẹ khó nhịn trong cổ họng xuống.

Y chỉ lo liều mạng che giấu sự yếu ớt nhất, cùng dáng vẻ xấu hổ nhất của mình, cho nên đã bỏ lỡ ý cười nhè nhẹ thoáng qua trong đáy mắt Hoắc Nhàn Phong.

“Làm sao vậy?”

Trong phòng rơi vào trầm mặc một lúc lâu, lúc này, giọng nói hơi khàn khàn của Giang Từ mới chậm rãi vang lên.

“... Không có gì.”

Có lẽ cảm thấy câu trả lời này không quá thuyết phục, cho nên y lại giấu đầu lòi đuôi mà bổ sung thêm một câu.

“Chỉ là vừa rồi, cổ họng có chút khó chịu…”

“À.”

Hoắc Nhàn Phong cũng không hỏi thêm, hắn thu dọn hòm thuốc, đi ra ngoài.

Tiếng bước chân nhỏ dần, chứng tỏ chủ nhân của tiếng bước chân đã rời khỏi căn phòng nhỏ sạch sẽ này, Giang Từ nghe rất rõ, đồng thời trong lòng y lại có cảm giác mất mát khó hiểu.

Thật ra thì y hiểu vì sao mình lại như vậy.

Sau khi đánh dấu, tin tức tố của Alpha sẽ tiến vào tuần hoàn máu của Omega, khiến cho Omega sinh ra cảm giác quyến luyến không muốn rời xa đối với Alpha đã đánh dấu mình, đây là chuyện bình thường.

Đồng thời, Alpha cũng sẽ sinh ra ý muốn bảo hộ cùng trấn an mạnh mẽ đối với Omega, điều này được thể hiện qua những hành động thân mật giữa cả hai với nhau là chủ yếu.

Nhưng từ đầu đến cuối, biểu hiện của Hoắc Nhàn Phong điều rất bình tĩnh.

Biểu hiện của hắn cứ như hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng bởi bản năng và tin tức tố, cứ như… Hắn chưa bao giờ đánh dấu y vậy.

“...”

Đây vốn dĩ chỉ là một hồi hành động ép mua ép bán mà thôi, cứ giữ khoảng cách xem nhau như người lạ chính là cách tốt nhất.

Dù sao thì cảm xúc lên xuống thất thường này của y cũng chỉ là vì bị tin tức tố cùng bản năng ảnh hưởng mà thôi.

Mặc dù biết đây là phản ứng sinh lý bình thường, đồng thời Giang Từ cũng rất ghét việc bị bản năng khắc sâu vào trong gien điều khiển, nhưng dù sao bản thân y cũng là Omega, dù cho y cố tự thuyết phục bản thân mình như thế nào, nhưng trong nháy mắt khi thiếu niên kia rời đi, y vẫn cảm thấy rất mất mát cũng khổ sở.

Giang Từ vuốt vòng bạc trên cổ tay, sau đó, nó lóe lên một tầng ánh sáng ấm áp, hệ thống ngôn ngữ của Tiểu X đã bị hư, chỉ có thể dùng phương thức này để trấn an nó.

Lúc này, Hoắc Nhàn Phong lại đi vào, đưa cho y một ống dịch dinh dưỡng.

“Đói không?”

Hẳn nhìn thấy Omega xinh đẹp trên giường kia, y đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, đôi mắt hơi phiếm hồng khẽ rũ, mất mát cùng uỷ khuất nơi đáy mắt còn chưa tan hết.

Thật giống như mặt hồ lạnh lẽo đột nhiên bị một viên đá ném xuống, mở ra từng vòng từng vòng gợn sóng vui vẻ.

Hoắc Nhàn Phong cảm thấy trái tim hắn như co rút lại một chút, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua dịch dinh dưỡng đang cầm trên tay, bên trong ống thủy tinh đang chảy chất lỏng màu hồng nhạt, dưới ánh đèn, nó như sáng lên một màu sắc đẹp đẽ.

Màu sắc kia… Có chút giống với màu mắt của Omega.

Nằm giữa sắc đỏ diễm lệ cùng màu hồng mềm mại, dưới ánh đèn ấm áp, dường như nở ra từng vòng tròn sóng nhỏ lấp lánh.

“...”

Lông mi Giang Từ hơi run lên, nhìn ống dịch dinh dưỡng trong tay thiếu niên, lúc này thiếu niên cũng đã đưa nó đến trước mặt y.

Y chợt hiểu ra, thì ra gia hỏa này không phải rời đi mà là đi lấy dịch dinh dưỡng cho mình.

Hắn vẫn dùng ngữ khí lười nhác như tối hôm qua mà nói.

“Này, vị dâu tây đấy.”

“...”

Mặc dù địa cầu đã biến thành một tinh cầu chết, những sinh linh từng sống ở đó đều đã bị diệt vong trong thảm họa đáng sợ đó, nhưng văn minh nhân loại vẫn ngoan cường kéo dài đến tận ngày nay.

Trong đó, bao gồm cả hương vị của các loại trái cây, mặc dù rất khó để có thể gieo trồng trái cây, nhưng hương vị của chúng lại có thể lợi dụng các hợp chất hóa học để mô phỏng lại một lần nữa.

Nhưng loại dịch dinh dưỡng có hương vị trái cây đều rất đắt, vì không có tiền, cho nên Hoắc Nhàn Phong chỉ mua những loại dịch dinh dưỡng không có hương vị, dù sao thì du͙© vọиɠ ăn uống của hắn không cao, chỉ cần bổ sung năng lượng cho cơ thể là được.

Những thời điểm thu hoạch tốt, Đường Trà sẽ thoáng xa xỉ một chút, mua một ít dịch dinh dưỡng có vị mô phỏng vị trái cây.

Rồi hắn lại nghĩ, có lẽ Omega kiều khí này cũng sẽ thích loại này.

Hoắc Nhàn Phong thấy đã hồi lâu mà y không nhận lấy, liền nhướng mày.

“Không thích sao?”

“...”

Giang Từ hơi nghiêng đầu đi, cố gắng không để cho khóe môi của mình cong lên, trong lòng y điên cuồng mặc niệm với bản thân.

Đây chính là di chứng của đánh dấu tạm thời.

Đây là ảo giác do tin tức tố tạo ra.

Đây là sự mê hoặc do bản năng khắc sâu trong gen tạo ra.

Nói tóm lại là, chỉ đưa một ống dịch dinh dưỡng giá rẻ mà thôi! Này thì có gì hay mà vui vẻ?!

Cố gắng ám chỉ tâm lý cho mình xong, cuối cùng, thiếu tướng đại nhân cũng không để lộ ra bất kỳ biểu tình vui vẻ nào.

Y nhìn sang chỗ khác, duy trì biểu tình lạnh lùng như thường lệ của mình.

“Tôi…” Không cần.

Thật ra thì y vốn nên kiên quyết cự tuyệt, nhưng ngày hôm qua, y đã tiêu hao thể lực quá lớn, cho nên lúc này, Giang Từ thật sự rất đói bụng.

Vì thế, y giãy dụa trong lòng một hồi lâu mới chậm rãi duỗi tay nắm lấy ống thủy tinh kia.

Omega tóc bạc quay mặt đi.

“Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho cậu.”

—— Giang Từ không thích thiếu của người khác.

Đặc biệt là khi đối phương chính là một Alpha xa lạ đã đánh dấu mình.