Chương 46: Ác mộng không muốn nhớ lại

hưng Hoắc Nhàn Phong vẫn luôn khống chế thu liễm tin tức tố của mình tối đa hết mức có thể, còn Omega vẫn còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn không cảm thấy thỏa mãn đối mới mùi tin tức tố nhạt nhẽo này, chỉ có thể dựa theo bản năng, lại gần hơn chút, thậm chí có lần còn muốn chui vào trong l*иg ngực hắn

Vì thế, giây tiếp theo, Giang Từ đưa tay sờ lấy cơ ngực của Hoắc Nhàn Phong, sự vuốt ve quá mức thân mật này khiến cho hắn lập tức cứng đờ, nhưng sao đó, tay kia lại tiếp tục hướng lên trên, làm rối tung cổ áo của thiếu niên, sau đó ôm lấy cổ hắn, dường như đang muốn hắn cúi đầu thấp hơn một chút nữa.

Tháp ——

Hoắc Nhàn Phong tóm lấy cổ tay đang ôm lấy cổ mình kia.

Ánh mắt của hắn hơi hơi nóng lên, dừng trên đôi môi hơi hé như nụ hoa của Omega vài giây, sau đó lại rũ mắt, làm như không có việc gì mà dời đi.

Lúc này, thiếu niên kéo cánh tay đang sờ soạng lung tung ôm lấy cổ hắn của y, sau đó, không cho phép phản kháng mà đè lại vào trong chăn.

“TỈnh dậy đi, cậu có ổn không?”

Giọng nói của Hoắc Nhàn Phong có chút trầm thấp, thời điểm nhẹ giọng nói chuyện, âm cuối lộ ra cảm giác từ tính, vừa ôn nhu lại vừa quyến rũ.

“Ngô…”

Điều này khiến cho tai của Omega hơi hơi ngứa, y nhẹ nhàng cọ cọ chăn theo bản năng, như động tác của một con thú con đang làm nũng.

Tay y bị đè chặt trong chăn không thể giãy ra được, khiến cho Giang Từ vô thức nhíu mày, cuối cùng, không thể không bị bắt phải tỉnh dậy, y chậm rãi mở to mắt.

Tầm mắt của y từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, trước mắt y lúc này, thiếu niên Alpha tóc đen an tĩnh mà nhìn y chăm chú.

Một màn này, dường như đang lòng vào hình ảnh người trong mơ, nhưng cũng lại không hoàn toàn trùng khớp.

Giang Từ ngơ ngác mà nhìn Hoắc Nhàn Phong, dường như nhận ra điểm khác biệt nhỏ giữa hai người, thực rõ ràng, biểu tình của người trước mặt này tự nhiên, ánh mắt trầm tĩnh, ngoại trừ cổ áo có chút hỗn độn lộ ra chút phần da thịt trước ngực, thì toàn thân từ trên xuống dưới của y không có chút biểu hiện du͙© vọиɠ nào.

“Cậu…”

Lý trí biến mất cuối cùng cũng quay trở lại trong tâm trí Giang Từ.

Nhớ lại những gì bản thân đã nhìn thấy trong mộng, y bỗng nhiên có cảm giác máu toàn thân của mình đang dồn lêи đỉиɦ đầu.

Thậm chí, dường như y đã chủ động ôm lấy cánh tay đối phương.

“...”

Bá ——

Omega xinh đẹp đột nhiên lùi về sau, lưng y dán chặt lên tường.

Y cuộn tròn trong một góc giường, khϊếp sợ nhìn chằm chằm Hoắc Nhàn Phong, từng ngón chân trong chăn không nhịn được mà cuộn tròn lại.

“Cậu… Cậu…”

Đại não của Omega xinh đẹp trống rỗng, nhưng phản ứng của thân thể theo bản năng, vẫn muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng.

“Cậu tránh xa tôi ra một chút!”

Hoắc Nhàn Phong: “…?”

Tránh , xa một chút?

Thiếu niên hơi sửng sốt một chút, sau đó lại lộ ra chút thần sắc kinh ngạc cùng thích thú.

“Được.”

Hắn nghe lời mà lùi về phía sau một chút, chỉnh lại cổ áo vừa rồi bị làm cho lộn xộn, hỏi.

“Dường như vừa rồi cậu gặp ác mộng, có ổn không vậy?”

《 vừa rồi 》…《 ác mộng 》

Thiếu tướng đại nhân không muốn nhớ lại chi tiết cảnh trong mơ: “…”

Hầu kết của Giang Từ vô thức lăn lộn một chút, bá —— quay mặt đi, tai hồng lên như muốn bốc cháy.

“Tôi… Không có nằm mơ!”

“...”

Nếu đối phương không quá muốn nói, Hoắc Nhàn Phong cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đang có chút ửng đỏ của Giang Từ, sau đó lại làm như không có chuyện gì mà dời mắt đi chỗ khác.

Thiếu niên cầm lấy hòm thuốc bên cạnh, mở ra.

“Nếu tỉnh rồi, vậy thì đắp dịch chữa trị lần hai đi.”

“... Dịch chữa trị?”

Giang Từ sửng sốt một chút, lúc này mới dần dần cảm nhận cơn đau nhè nhẹ truyền đến từ vai trái.

Có lẽ đã thật sự từng được chữa trị một lần rồi, nếu không thì y sẽ không chỉ cảm nhận được một chút đau đớn nhè nhẹ như vậy.

Giang Từ xem xét một chút, nhận ra miệng vết thương trên vai trái đã được xử lý vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa, vết khâu trên miệng vết thương cũng rất đẹp.

Mặc dù bây giờ, bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển, cho nên rất ít khi sử dụng loại phương pháp khâu như thế này để xử lý vết thương, trên cơ bản thì tất cả mọi người đều sử dụng khoang chữa bệnh thúc đẩy sự sản sinh tế bào mới.

Nhưng trong tình huống không có điều kiện chữa bệnh, đây chính là phương pháp chữa trị và xử lý tốt nhất.

Thậm chí, ngay những vết thương do ngón tay của y mài trên mặt đất cũng đã được xử lý sạch sẽ và bôi thuốc, sau đó lại thật cẩn thận mà dùng màng sinh học y tế để bọc lại, vừa không cảm nhận được đau đớn, cũng sẽ không ảnh hưởng hoạt động thường ngày.

Chỉ là…

Thiếu tướng Omega cúi đầu, sống lưng đột nhiên cứng đờ ——

Y nhận ra, quần áo trên người mình… Đã được đổi rồi.

Bây giờ Giang Từ đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi tay dài trắng rộng thùng thình, chất vải mềm mại mà thoải mái.