Chương 45: Tỉnh dậy

Đêm ngày thứ hai, trên mặt đất.

Căn nhà nhỏ bí mật bên trong núi rác.

Đây là nơi mà Hoắc Nhàn Phong tạo ra để làm chỗ ẩn nấp, hắn luôn có thói quen để lại một đường lui cho mình, vì thế, ngay ngày đầu tiên khi hắn đến Thiên Đông tinh thì hắn đã bắt đầu xuống tay tạo ra nó.

Chỉ là hắn không ngờ, có một ngày, hắn sẽ đưa một Omega xa lạ đến đây.

Lúc này Giang Từ suy yếu cuộn tròn trên giường đệm ấm áp mà khô ráo, tóc bạc mỹ lệ có chút hỗn độn xõa tung trên gối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, y chau mày, dường như y đang bị vây nhốt trong một cơn ác mộng đáng sợ nào đó.

Y đang điên cuồng mà chạy.

Hay nói đúng hơn là y đang lẩn trốn.

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân dày đặc mà hỗn độn, cùng với những tiếng gầm rú như tiếng gầm rú của dã thú, cực kỳ đáng sợ.

Trên vách tường, có một đám bóng dáng đang điên cuồng vặn vẹo được phản chiếu trên đấy.

—— Đó chính là một đám Alpha đang động dục.

Ở trong mơ, Giang Từ nhìn qua còn khá nhỏ, chắc cũng chỉ tầm 15 - 16 tuổi, trên khuôn mặt non nớt thanh tú kia tràn đầy sự sợ hãi cùng hoảng loạn.

Nếu so với một thiếu tướng một mình có thể đánh bại vô số quan quân Alpha của nhiều năm sau, thì thật sự khác xa rất nhiều.

Một Omega chưa trưởng thành, tất nhiên sẽ không thể chạy nhanh hơn những Alpha đã trưởng thành.

Vì thế, cuối cùng Giang Từ vẫn bị bắt được.

Trong đôi mắt màu đỏ đầy sự tuyệt vọng cùng sợ hãi của y phản chiếu khuôn mặt của những người đó ——

Đôi mắt của bọn họ đỏ ngầu, gân xanh nổi lên, cả khuôn mặt của bọn họ dữ tợn mà vặn vẹo giống như một con dã thú đang động dục.

Sau đó, đồng tử của Giang Từ mở lớn, run rẩy giơ đao lên.

"..."

Đó là lần đầu tiên y gϊếŧ người, màu máu đỏ tươi bắn lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên Omega, sau đó chầm chậm chảy xuống, để lại một vệt máu đầy diễm lệ.

Lúc này, đột nhiên Giang Từ ngửi thấy hơi thở nhàn nhạt mà quen thuộc, giống như... Một làn gió mát thổi qua khi mặt trời ló dạng sau cơn mưa.

Omega tóc bạc ngẩn người, sau đó y chậm rãi quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt trong veo của thiếu niên tóc đen.

Người sau vươn tay về phía y, đưa cho y một chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ.

"Này, có muốn lau nó không?"

"..."

Giang Từ ngơ ngẩn nhìn đối phương, góc nhỏ đầy đau khổ trong tim bỗng nhiên sụp đổ.

Y thấy thiếu niên Alpha tóc đen kia đang đi về phía mình, đối phương ôn nhu dùng khăn tay lau đi vệt nước mắt chưa khô trên mặt Giang Từ, ngay cả vết máu bắn lên trên mặt cũng được lau đi sạch sẽ.

"—— Không sao rồi."

Giờ phút này, trong mơ, những gì xảy ra giữa y cũng Hoắc Nhàn Phong không giống như những gì xảy ra ở hiện thực.

Không có cảnh y lấy súng để trên huyệt thái dương của đối phương, ép đối phương phải đánh dấu mình.

Dường như tất cả chỉ là một nét điểm tô cho một bức tranh tuyệt đẹp ——

Ở trong mơ, thiếu niên tóc đen chủ động ôm lấy eo của Giang Từ, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mềm phía sau eo, sau đó từ chỗ vải bị rách, từng ngón tay luồn vào trong, đi xuống phía dưới.

Sau đó, mái tóc dài màu bạc của Giang Từ bị đẩy ra một bên, chỗ cấm kỵ mềm mại nhất phía sau cổ kia hoàn toàn lộ ra không chút che giấu, bị thiếu niên xa lạ tùy ý hôn lên, liếʍ láp, cắn cắn.

Nhưng trước một giây khi những chiếc răng bén nhọn kia đâm vào tuyến thể ——

"Dậy nào dậy nào..."

Giang Từ đang cuộn tròn trên giường đệm nhíu mày, từ từ thoát ra khỏi cảnh trong mơ.

Lông mi dày đậm màu bạc run rẩy, hơi mở ra một chút, lộ ra đôi mắt ngấn nước, nhưng giây tiếp theo, y lại vì ánh sáng bên ngoài mà nhắm mắt lại theo phản xạ.

Ngày hôm qua y bị đánh dấu, cho nên đã để lại một ít di chứng, vì thế, lúc này, Giang Từ chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn tê dại, đầu óc choáng váng.

Y nhíu mày, hơi thở gấp gáp, có vài sợi tóc ẩm ướt dán trên trán, giờ phút này, trên khuôn mặt xinh đẹp kia của y hiện lên một vệt ửng hồng trông rất ngon miệng.

"Ngô..."

Biểu tình của Omega xinh đẹp lộ ra sự hoảng hốt mờ mịt, bởi vì, cảnh trong mơ vừa rồi đã để lộ ra sự ý loại tình mê không nói được nên lời.

Omega vừa bị đánh dấu sau khi ngửi thấy hơi thở tin tức tố quen thuộc, theo bản năng, y liền muốn lại gần, thân thể của y cũng lộ ra sự ỷ lại cùng khát vọng an ủi theo bản năng.

—— Vì thế, y ôm chặt lấy cánh tay của Hoắc Nhàn Phong.

Cách một tầng vải mềm lại mà mỏng manh, lòng bàn tay của gắn đặt trên bụng mềm mại ấm áp của Omega.

“...”

Thiếu niên Alpha đang canh giữ trên mép giường lập tức cứng đờ, nhưng đây chưa phải là kết thúc.

Sau khi đánh dấu, Omega sẽ cực kỳ ỷ lại với tin tức tố của Alpha, đồng thời, bản thân Omega cũng có thể đạt được cảm giác an toàn cao nhất.