Chương 44: Đánh dấu tạm thời

Giờ khắc này, Hoắc Nhàn Phong đang cố gắng tìm tất cả các lý do để có thể nhanh chóng lý giải hành động của vợ.

Sau một hồi giằng co, thiếu niên thở dài một hơi, cuối cùng, hắn vươn tay ra, đỡ lấy eo của Giang Từ, ôm y vào trong lòng ngực.

“Thôi được rồi, cậu lại gần đây một chút.”

Không biết là trùng hợp hay là cố ý, lòng bàn tay của y vừa vặn dán vào chỗ vải bị rách kia.

“A…”

Omega bị ép phải động dục nhẹ rêи ɾỉ một tiếng, rõ ràng, trong nháy mắt khi lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên dán lên, Giang Từ có cảm giác bỏng rát, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể căng chặt, sau đó, vì hành động vuốt ve của Alpha xa lạ mà run lên.

Nhưng lúc này, Omega xinh đẹp thật sự chẳng còn chút sức lực này, vì thế, hai phần ba phần trọng lượng toàn thân của y đều đặt vào bàn tay đang đặt trên eo y, một phần ba còn, là do y bám lên vai đối phương.

Thiếu niên dùng một tay ôm Omega vào trong lòng ngực, một cái tay khác mở ra, năm ngón tay ôn nhu luồn qua mái tóc bạc xinh đẹp của y, nhẹ nhàng chải chuốt, mặc dù trên đó dính chút máu, nhưng cảm xúc vẫn mềm mại lại mượt mà, chẳng khác nào tơ lụa thượng hạng.

Giờ phút này, hai người đang ôm lấy nhau, nhìn không khác gì một đôi tình nhân yêu nhau say đắm.

Hoắc Nhàn Phong đẩy tóc của Giang Từ sang một bên, cổ áo sườn xám đã sớm bị xé mở ra, cho nên, trong nháy mắt khi tóc dài bị vén lên, mảnh lớn da thịt trắng nõn sau cổ cùng sống lưng liền lộ ra, dưới ánh sáng mờ ảo, phiếm lên ánh sáng tuyệt đẹp như dương chi bạch ngọc.

Sau đó, trong ánh mắt của thiếu niên, dàn da của Giang Từ như đang phát sáng lên một màu hồng nhạt, tràn ngập e thẹn cùng dụ hoặc.

Sau đó, ánh mắt hắn dừng trên một điểm nào đó.

Nơi đó, chính là khối da thịt non mềm nhất mẫn cảm nhất từ trên xuống dưới của Omega, giờ phút này, nó đang bất lực run rẩy, hơi hơi phiếm hồng, chọc người trìu mến.

Thiếu niên cúi đầu ngửi ngửi, mùi hương hoa thơm ngào ngạt truyền từ mũi vào trong phổi, sau đó theo máu mà tỏa ra khắp cơ thể.

Hơi thở này, mặc dù không giống như tin tức tố của những tên Alpha đã mất lý trí kia, nhưng cũng đủ để khiến cho thân thể của y bắt đầu có chút khô nóng.

—— Bỗng nhiên Hoắc Nhàn Phong rất muốn biết, tin tức tố của Omega này có mùi vị gì.

Sau khi hiện ra mình mất đi năng lực phân biệt tin tức tố, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra loại ý niệm mãnh liệt đến như vậy.

“Nhanh… Nhanh lên…”

Cơ thể Giang Từ cứng đờ, cắn răng run rẩy thúc giục.

“Còn chần chờ cái gì nữa!”

Cũng chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi, nói trắng ra thì cũng chỉ là cắn một miếng thôi, chứ không phải là hoàn toàn đánh dấu, chờ thêm mấy ngày nữa, khi máu chuyển hóa hết thì nó sẽ tự biến mất.

Bởi vì, không đợi thiếu tướng Omega xây dựng tốt tâm lý lừa mình dối người, bỗng nhiên liền cảm nhận được phía sau cổ có càm giác mềm mềm.

Nhưng, đau đớn bén nhọn trong dự đoán không xảy ra.

—— Bởi vì đó là một nụ hôn.

Giang Từ đã từng vô tình gặp một Omega trải qua đánh dấu tạm thời, nhưng lúc này đây, động tác của thiếu niên hoàn toàn khác xa so với sự cắn xé đầy hung ác như dã thú trong ấn tượng của Giang Từ.

Giờ phút này, đối phương giống như một quý tộc ưu nhã, đang thong thả ung dung nhấm nháp một khối điểm tâm tinh mỹ ngọt ngào.

Nụ hôn nhạt, ôn nhu liếʍ láp, cuối cùng, thong thả ung dung hé môi, dùng răng nanh bén nhọn chậm rãi cắn vào.

Trong phút chốc, tin tức tố mãnh liệt của Alpha tràn vào tuyến thể mẫn cảm yếu ớt của Omega, mang đến tính chiếm hữu cực mạnh mẽ.

Lạch cạch!

Súng lục rơi xuống đất.

Trong nháy mắt, Giang Từ đã cảm nhận được một cổ lực lượng mạnh mẽ trong quá trình đánh dấu.

Đồng tử của y mở lớn, trong phút chốc, toàn thân mềm nhũn thành một vũng nước đường ngọt ngào dinh dính.

“Đợi đã, cậu… Quá…”

Giờ khắc này, y hoàn toàn không biết mình đang muốn nói cái gì.

Có lẽ là biết, nhưng kɧoáı ©ảʍ như điện giật đã tiêu diệt lý trí của y trong nháy mắt, những chữ cuối cùng y định nói biến thành những tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhỏ kỳ quái khó lòng diễn tả được.

Đầu dây thần kinh từ trên xuống dưới của y run rẩy buộc chặt kịch liệt, lục ngũ tạng lục, tất cả mọi thứ, ngay tại thời khắc này đều sinh ra một loại cảm giác xa lạ khó lòng diễn tả.

Giang Từ cắn chặt mảnh vải trước ngực thiếu niên, liều mạng không cho mình phát ra những âm thanh xấu hổ kia, xương ngón tay của y, vì nắm chặt mà nó trở nên trắng bệch.

Nhưng vài giây sau, cuối cùng y cũng không nhịn được nữa, phát ra từng tiếng rên khóc run rẩy như có như không trong cổ họng.

“A…”