Chương 3: Ai dọa ai?

Đây vốn dĩ chỉ là những kiến thức cơ bản, dưới sự khẩn trương của Lâm Tấn, cũng chỉ có thể nghĩ ra mấy lời như vậy để kéo dài thời gian.

Nhưng ngoài dự đoán, đối phương vậy mà lại đang nghe rất nghiêm túc, cứ như hoàn toàn không biết gì.

“Còn cái kia thì sao, nó là cái gì?”

Ánh mắt của Hoắc Nhàn Phong dừng ở tấm bia đá màu trắng khổng lồ ở phía xa kia.

Điều này khiến cho Lâm Tấn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: “Nó là Anh Linh Bia a, cậu không biết sao?”

“Những cái tên khắc trên đó điều là tên của những quân binh, đó là cách để tưởng niệm những linh hồn của những quân binh đã hy sinh vì đã ngăn cản Trùng tộc.”

“Anh Linh Bia…”

Hoắc Nhàn Phong lẩm bẩm lặp lại những lời nói đó, bây giờ hắn chỉ cách nơi đó mấy chục mét, khi hắn nhìn về phía bia đá khổng lồ kia, có cảm giác như nó có thể chọc thủng cả bầu trời vậy.

Những vòng sáng màu đỏ kia, cứ lượn lờ từng vòng từng vòng quanh hàng triệu mộ bia vong linh bia, nhìn cực kỳ lừng lẫy nhưng cũng cực kỳ bi thương.

Hắn đột nhiên hỏi: “Ở trên kia, tên của ai cũng được khắc lên đó sao?”

“?”

Dù sao thì mạng nhỏ vẫn đang nằm trong tay đối phương, dù tính tình của nhị thiếu gia Lâm gia nhị có không tốt đến đâu thì vẫn chỉ có thể kiên nhẫn trả lời.

“Đúng vậy, tên của tất cả mọi người, đều được khắc trên đó.”

“Như vậy a...”

Lâm Tấn không thể nhìn thấy mặt người nọ, chỉ là từ trong giọng nói của đối phương, hắn có thể nghe ra vài phần khổ sở nhưng cũng có chút vui vẻ.

Những điểm kỳ lạ càng ngày càng nhiều, thậm chí Lâm Tấn đang Hoài nghi liệu người này có phải là mấy tên thợ săn chuyên đi trộm hay không.

Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ về những cái đó, hắn chỉ cần tiếp tục kéo dài thời gian trong chốc lát là được...

“Đinh ——”

Ánh sáng màu đỏ bên trong giáp chợt mất đi, nhưng lại sáng lên ánh sáng màu lam cực kỳ nhu hoà.

Ngay cả thanh âm máy móc ngày thường lạnh như băng, nay đột nhiên trở nên nhẹ nhàng một cách quỷ dị.

“Đặt lại quyền điều khiển thành công.”

“Kiểm tra đo lường phát hiện tinh thần lực của người đặt quá cao, đang vì ngài mà điều chỉnh số liệu của cơ giáo thêm một lần nữa.”

Thấy hình đại diện người điều khiển của mình biến thành một mảnh đen kịt, vì quá kiếp sợ, cho nên đại não của Lâm Tấn thậm chí xuất hiện tình trạng chết máy.

“Cậu… Sao cậu lại có thể...”

—— chỉ có người mang tinh thần lực từ cấp S trở lên, mới có khả năng trực tiếp đoạt đi quyền hạn điều khiển cơ giáp.

Hơn nữa, khả năng đó còn không vượt quá 5%.

Cuối cùng Lâm Tấn cũng bắt đầu muốn nhìn kỹ được tên thần bí phía sau lưng hắn.

Có giá trị tinh thần lực đáng sợ đến như thế, người có được giá trị đó, toàn bộ đế quốc có số lượng này chỉ có thể đến bằng một bàn tay, tất cả đều là những đại nhân vật có thanh danh hiển hách.

Người này, sao có thể là một tên thợ săn đơn giản như vậy được.

Lâm Tấn lộ ra sự ngạc nhiên chưa từng có: “Tên gia hỏa cậu rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?!”

“Hửm…”

Hoắc Nhàn Phong nhìn chiếc áo rách nát trên cơ thể mình, lại nhìn nhìn chế phục chiến đấu mới tinh của Lâm Tấn.

“Làm phiền một chút, có thể cho tôi mượn quần áo của cậu một chút không.”

“Hả?”

Giây tiếp theo, khóa kéo được trượt xuống một cách rất chi là mượt mà ——

Từ phía sau cổ của Lâm Tấn, dọc theo cột sống, một đường kéo đến tận thắt lưng.

“...?”

“?????”

Loại hành động này quá có tính ám chỉ.

Lâm Tấn dại ra hai giây, trong đầu hắn ngay lập tức nhớ tới mấy lời thô tục mà mấy lão binh đó lấy ra để hù dọa hắn mỗi khi nhàm chán.

Trong phút chốc, máu trên khắp cơ thể ngay lập tức tập trung về đại não của hắn, thậm chí Lâm Tấn còn không quan tâm đến mối nguy đang đặt trên cổ mình, hắn đột nhiên xoay người, tung ra một đấm.

“Cậu con mẹ nó… Đồ biếи ŧɦái!”

Mặc dù Lâm Tấn chỉ là một tân binh mới được chuyển đến đây, nhưng dù sao hắn cũng là một Alpha cấp A, trong cơn giận dữ, quyền phong sắc bén, giống như lưỡi đao.

Hoắc Nhàn Phong thu lại mảnh vỏ trứng đang đặt trên cổ đối phương theo bản năng, hắn vốn không có ý định gϊếŧ người, chỉ là muốn tìm một người hỏi thăm chút tình hình mà thôi.

—— Nhưng vì sao đối phương tại đột nhiên tức giận a?

Hoắc Nhàn Phong không kịp suy nghĩ cẩn thận, nhưng thân thể đã phản ứng trước.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên chặn lại.

Bụp!

Nó dễ dàng như một người trưởng thành nắm chặt được nắm đấm của trẻ nhỏ vậy, khuỷu tay vừa chuyển, áp chế đối phương chỉ bằng một tay.

Ầm ——!

Gần như trong chớp mắt, gáy của nhị thiếu gia bị bóp chặt, một trương khuôn mặt tuấn tú vững vàng đập xuống bàn điều khiển.

“...?”

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Trong mắt hắn vẫn tràn đầy sự phẫn nộ từ chuyện xảy ra lúc nãy, nhưng cũng dần xuất hiện thêm chút khó hiểu.

“A…”

Hoắc Nhàn Phong vô ý thức chớp mắt một chút.

“Sao vừa rồi cậu đột nhiên ra tay vậy, dọa tôi giật cả mình.”

Trong giọng nói, còn ẩn ẩn có chút ý vị chỉ trích.

Lâm Tấn vẫn bị ấn chặt xuống bàn điều khiển: “…?”

“???”

Rốt cuộc là ai dọa ai a?!!