Chương 2: Thiên võng

Cơ giáo màu đỏ đậm rời khỏi đội, sử dụng hết tốc lực, đuổi theo đến nơi mà tinh hạm rơi xuống.

Vài phút sau, Lâm Tấn dừng lại phía trên biển lửa nơi tinh hạm rơi xuống, mở ra đa dò xét quét qua quét lại.

“Chặc, lại trật một chút, vốn định để lại người sống để hỏi một chút mà.”

Lâm Tấn cau mày: “Chết tiệt, đã ở đây được vài tháng rồi, thật vất vả chờ được một lần thực chiến, bây giờ lại phải bị đám lão già chết tiệt kia cười mấy ngày rồi.”

Vừa dứt lời, giọng nói máy móc lập tức vang lên.

“Xin chú ý! Đã phát hiện…”

Đùng ——!!!

Thành âm máy móc kia còn chưa kết thúc, một trận va chạm kịch liệt khiến đèn báo động của cơ giáp lập tức chuyển đỏ trong nháy mắt.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Cửa khoang bị hư hao… Độ… 8… 87%… Xâm lấn…”

Thành âm điện tử kia biến mất trong nháy mắt, một mảnh nhỏ sắc bén màu trắng vương ra từ từ phía sau nắm lấy yết hầu của Lâm Tấn.

“Cái…”

Mắt Lâm Tấn mở to, nhưng tất cả mọi lời nói lại bị cơn đau đớn ở cổ ngăn lại.

Góc cạnh sắc bén kia cắt qua mặt của thiếu niên này, để lại một đường máu mỏng.

“Suỵt ——”

Một giọng nam hơi khàn đột nhiên vang lên bên tai hắn.

Rõ ràng chỉ là một loại âm thanh nhè nhẹ mà thôi, nhưng trong nháy mắt, trán Lâm Tấn lại liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, nhưng mà hung khí sắc bén trên cổ lại khiến Lâm Tấn không thể không ngẩng đầu lên.

Trên người của người phía sau mang theo một cổ hơi thở ẩm ướt, không giống như vừa bước ra từ bên trong ngọn lửa, mà giống như là… Vừa bò ra từ bên trong khoang chứa đầy dịch dinh dưỡng vậy.

—— Lâm Tấn đột nhiên toát ra một ý nghĩ kỳ lạ như vậy.

“Cậu… Kết giới thiên võng đã sớm mở ra rồi, dù cậu có bắt tôi làm con tin, cũng không thể trốn thoát được đâu.”

Nếu đối phương chỉ muốn cướp lấy cơ giáp để đào tẩu, thì vừa rồi chỉ cần trực tiếp gϊếŧ chết hắn là được, còn bây giờ, hiển nhiên đối phương chỉ muốn bắt hắn làm con tin.

“Thiên… Võng?”

Hoắc Nhàn Phong ngẩn ra một lúc, sau đó lại ngửa đầu nhìn lên trên trời.

Chỉ thấy, không biết từ khi nào, trên không trung vốn dĩ được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ rực do lửa đạn lúc này đã được bao phủ bởi ánh sáng màu lam, cứ như một làn sóng nhẹ nhàng, bao phủ toàn bộ thế giới.

—— thực đẹp.

Hoắc Nhàn Phong nhìn không trung, trong lúc nhất thời, hắn bị mê hoặc đến thất thần, không biết vì sao, hắn cứ luôn cảm thấy mọi thứ thật sự rất quen thuộc.

“Cái kia, chính là thiên võng sao?”

Âm cuối của hắn hơi cao, chứng tỏ hắn đang tràn ngập nghi hoặc trong lòng.

Không phải khẩn trương sợ hãi, hay là phẫn nộ hoảng loạn, mà là nghi hoặc, giống như hắn chưa từng nghe nói đến cái gọi là thiên võng vậy.

“Ừm... Đúng vậy, chính là nó.”

Sắc mặt Lâm Tấn lộ ra vài phần cổ quái.

Giọng nói của tên trộm này thực sự rất kỳ lạ, cứ như là đã thời gian dài không mở miệng nói chuyện vậy.

Hắn đè ép sự kỳ quái trong lòng xuống, cố gắng căng chặt thân mình, muốn kéo dài thời gian.

Chẳng qua khi nhìn về cổng hệ thống thông tin mà mình vừa đóng trước đó, nhị thiếu gia hận không thể xuyên không trở về khoảnh khắc trước đó mà đấm cho mình một đấm.

Hắn nhìn màn hình trước mặt, muốn thông qua hình ảnh phản chiếu trong đó mà nhìn rõ dáng vẻ người phía sau, nhưng cho dù hắn tìm góc nào, thì khuôn mặt người nọ vẫn tối đen như đối phương chỉ là bóng ma vậy.

Lâm Tấn chỉ có thể mơ hồ thấy vũ khí sắc bén trên tay đối phương mà thôi.

Lúc đầu hắn cho rằng, thứ để trên cổ hắn chính là một con dao găm sắc bén, nhưng lại không ngờ rằng, vậy mà nó chỉ là một mảnh vỡ màu trắng, không thể nhìn ra nó làm từ chất liệu gì, nhưng nó thật sự cực kỳ sắc bén.

Chỉ là bàn tay của đối phương nhỏ hơn những gì hắn nghĩ rất nhiều, thon dài, sạch sẽ.

Hoàn toàn không giống với bàn tay thô kệch của những Alpha trong quân doanh, so với những tên thợ săn hung thần ác sát trong truyền thuyết, lại càng thua kém hơn rất nhiều.

Hoắc Nhàn Phong không có chú ý đến sự suy nghĩ của đối phương, vừa rồi, thời điểm khi ngã từ trên kia xuống mặt đất, hắn cũng nhìn rõ phần nào hoàn cảnh trên mặt đất này.

Thực rõ ràng, đây chính là một tinh cầu chết.

Nếu như vậy thì nơi này cần gì phải xây dựng lớp phòng ngự kiên cố như vậy làm gì nhỉ.

“Vì sao, lại muốn… Kiến tạo cái này?”

Có lẽ vì đã lâu không nói chuyện, cho nên câu từ ngắc ngứ nghe có vẻ rất kỳ lạ.

Trên mặt Lâm Tấn lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Đương nhiên là... Vì hoàn thành di nguyện của Hoắc Triều nguyên soái rồi.”

300 năm trước, hàng tỉ Trùng tộc xâm chiếm địa cầu, nhân loại nghênh đón tai họa hủy thiên diệt địa.

Lúc ấy Hoắc Triều nguyên soái đưa ra kế hoạch về thiên võng, một khi nó được hoàn hoàn thành, thì nó chính là tường thành phòng ngự mạnh mẽ kiên cố nhất của nhân loại.

Chỉ tiếc rằng, còn chưa hoàn thành, địa cầu đã thất thủ.

Thiên võng bây giờ, là do giáo hội muốn tưởng niệm Hoắc Triều, cho nên mới bỏ kinh phí ra để làm một cái mô phỏng cái thật.