Chương 27: Biếи ŧɦái

Hoắc Nhàn Phong cởi bỏ áo choàng dày nặng trên người, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi lụa trắng mỏng, hắn mở bình rượu ra, ngồi bên cửa sổ gió thổi mát lạnh.

Lớp vải mỏng manh theo gió mà lay động, ngẫu nhiên dán trên da, phác họa ra những đường cong cơ bắp trên bụng, trên ngực của thiếu niên.

—— Đây là chuyện thật sự không thể tưởng tượng được.

Gần một tháng trước, thời điểm khi Hoắc Nhàn Phong tỉnh lại trên di tích chiến trường cổ ở địa cầu, dáng vẻ của hắn khi đó chỉ là một thiếu niên ngây ngô mười bốn mười lăm tuổi, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, thân thể hắn lại lấy tốc độ phát triển nhanh chóng trái với quy luật bình thường mà lớn lên, bây giờ nhìn qua, hắn như lại mang dáng vẻ của một thiếu niên mười tám người chín tuổi.

Biến hóa lớn như vậy, chỉ sợ tân binh đó, ngay cả khi không bị hắn ám chỉ tinh thần, thì bây giờ có nhìn lại cũng sẽ không thể nhận ra hắn.

Hoắc Nhàn Phong lấy cái túi nhỏ kia ra, cầm trong tay cẩn thận quan sát, khí vị bên trên đã phai nhạt đi không ít, nhưng điều kỳ lạ là, nó vẫn khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ dễ chịu khi ngửi thấy.

Thiếu niên lặng yên không một tiếng động quay đầu lại nhìn Đường Trà đang nấu ăn, cô bé đang nấu rất chăm chú, hoàn toàn không có để ý đến hắn.

Vì thế Hoắc Nhàn Phong lại quay qua, cổ cứng còng vài giây, sau đó cúi đầu, ngửi ngửi chút mùi hương còn sót lại trên túi nhỏ kia.

Có thể khiến cho Alpha thích thú ngửi mùi hương, trên thế gian này, có lẽ chỉ có mình tin tức tố của Omega, nhưng đồng thời, cũng sẽ khiến cho Alpha sinh ra sự xúc động, bạo lực, du͙© vọиɠ chiếm đoạt cùng với những cảm xúc tiêu cực khác.

Nhưng mùi hương trên chiếc túi này, lại là một loại mùi hương rất thanh thuần, khiến cho tâm tình của người ta cảm thấy sung sướиɠ, hơn nữa còn sinh ra sự yêu thích đặc biệt đối với mùi hương này.

Có chút giống như hoa hồng, lại có chút giống tuyết tùng trong gió lạnh.

Hoắc Nhàn Phong cảm thấy, nếu đây là mùi của nước hoa, vậy người có thể điều chế ra nó, chắc chắn chính là một bậc thấy điều chế hương.

Nhưng sự thật không phải như vậy, bởi vì câu trả lời của Đường Trà ngay lúc đó, chứng minh rằng, chỉ có mình hắn mới có thể ngửi được mùi hương này.

Chỉ một mình hắn…

Trực giác nói cho Hoắc Nhàn Phong biết, đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp.

Hắn nhíu mày, quay đầu lại, bỗng nhiên muốn xác nhận với Đường Trà cái gì đó.

“Đường Trà, Beta quả phụ hồi sáng kia…”

Nhưng mà không ngờ, hắn vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt mang đầy vẻ phức tạp của bé.

Hửm?

“—— Sao lại nhìn anh như vậy?”

Thực hiển nhiên, Hoắc Nhàn Phong một lòng chỉ muốn kiểm chứng lại sự thật, hoàn toàn không ý thức được rằng, một Alpha huyết khí cương phương quá để ý đến một quả phụ Beta đang mang thai, còn luôn cầm thứ mà đối phương để lại ngửi ngửi, là một chuyện vừa kỳ quái vừa biếи ŧɦái đến cỡ nào.

“... Không có gì.”

Đường Trà lắc đầu.

“Anh tiểu Hoắc muốn hỏi gì về người kia?”

“Em có thấy rõ mặt người đó không? Y có nói vì sao y đến đây không?”

Trong nháy mắt, trong mắt Đường Trà lập tức hiện lên vài phần vi diệu khó có thể diễn tả thành lời.

“Không thấy rõ mặt, nhưng giọng nói của y thật sự rất êm tai.”

Cô bé cố gắng nhở lại.

“Lúc ấy, y có hỏi em làm sao để đến được thành phố ngầm, cho nên em chỉ đường cho y đến chỗ trạm thu gom phế liệu tái chế.”

“Thành phố ngầm?”

Hoắc Nhàn Phong nắm được từ ngữ mấu chốt.

Sao lại có thể trùng hợp như vậy?

Bởi vì mục đích mà hắn đến tinh cầu này, cũng là vì muốn đến thành phố ngầm Thiên Đông tinh.

Một tháng trước, Hoắc Nhàn Phong thông qua quang não của tân binh Lâm Tấn để tiến vào hệ thống của quân bộ, tra ra được một số tư liệu liên quan đến Thiên Đông tinh.

Thời đại bây giờ, mỗi người vừa sinh ra đều sẽ có số liệu riêng được ghi và lưu lại trên Tinh Võng, còn hắn, một người có thân phận không rõ, thậm chí có khả năng không phải là nhân loại, chỉ có thể lựa chọn tinh cầu màu xám này làm nơi đặt chân.

Thiên Đông tinh nắm ở biên cảnh đế quốc chính là nơi tốt nhất, bởi vì bên trong chợ đen của tinh cầu này, được xưng là có thể mua được bất kỳ thứ gì mà con người muốn, bao gồm đủ các loại tình báo.

Nhưng vì để đảm bảo an toàn, Hoắc Nhàn Phong quyết định ở lại trên mặt đất trong vòng một tuần trước, giả vờ như mình chính là người ở đây, sau đó mới tiến vào bên trong lòng đất.

Còn Beta kia thì thật sự là quá nóng vội, vậy mà khi vừa tiến vào Thiên Đông tinh mới một ngày đã dám đi thẳng đến thành phố ngầm.

Ai, xem ra y là một tên không biết nhân gian hiểm ác, có lẽ khi đến nơi này, y sẽ bị sài lang nơi đây ăn đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn.

Hoắc Nhàn Phong nhẹ "chặc" một tiếng, sau đó lập tức đứng lên.

"Anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến."

Thiếu niên nhét lại túi tiền kia vào trong l*иg ngực, lấy áo choàng, xoay người muốn đi ra ngoài.

"Anh tiểu Hoắc ——!"

Đường Trà gọi hắn lại, có chút muốn nói lại thôi.

"Cái kia, đợi đã..."

"?"

Hoắc Nhàn Phong quay đầu nhìn lại, nhìn cô bé với ánh mắt đầy nghi hoặc, chỉ thấy, ánh mắt của cô bé kia có chút do dự, chần chờ một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói.

"Sau khi beta mang thai mất đi bạn lữ của mình, vì để bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, trong khoảng thời gian ngắn... Sẽ không tiếp nhận người khác..."

Hoắc Nhàn Phong: "...?"

Hắn sửng sốt suốt mười mấy giây, sau đó mới hiểu được những lời mà Đường Trà nói có nghĩa là gì.

?????

Không phải đấy chứ, nhìn hắn giống như một tên biếи ŧɦái có ý đồ với một quả phụ lắm à?

"... Anh hoàn toàn không có hứng thú gì với tên kia hết."

Dường như cảm thấy lời giải thích đó không đủ thuyết phục, Hoắc Nhàn Phong thậm chí còn quay trở lại, trịnh trọng nói.

"Anh tuyệt đối không có ý định không an phận nào đối với một quả phụ đang mang thai!"

"A, vậy sao..."

Đường Trà nhìn chằm chằm vào vị trí mà hắn đã nhét chiếc túi vào trong l*иg ngực hồi lâu, sau đó gật gật đầu, cực kỳ tri kỷ hiểu thấu lòng người mà nói.

"Là do em hiểu lầm, thì ra anh Hoắc ra ngoài lúc tối muộn như vậy không phải là vì muốn đi tìm y."

Hoắc Nhàn Phong định đi ra ngoài tìm người: "..."

Thiếu niên cứng đờ vài giây, sau đó lên tiếng giải thích theo bản năng.

"Anh chỉ muốn đi hỏi..." Hỏi một chút xem y đang dùng loại nước hoa gì mà thôi.

Nói đến một nửa, Hoắc Nhàn Phong đột nhiên im bặt.

A, không đúng.

Đợi đã, vì sao càng lúc càng giống biếи ŧɦái vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Nhàn Phong: "Quả phụ hay không quả phụ gì, ông đây không có hứng thú!"

Một lúc sau ——

Đợi một chút, có thể cho tôi biết cậu đang dùng loại nước hoa gì không?